Tôi là linh thú của ma pháp thiếu nữ C10

Đăng bởi: Phan Thanh LIêm

Ngày đăng  09:52 08/08/2022

Xem chương trước tại đây:



Chương 10

Đã 2 ngày trôi qua từ khi gia đình của Mamiosa mất, để lại cậu ấy một mình trên thế gian này.

Còn tôi thì hiện đang ở thiên đường, đây là lần thứ 2 tôi quay lại đây, tất nhiên không phải là tôi lại chết đâu.

Đây là nơi tôi được đầu thai thành một linh thú, và tôi quyết định gọi nó là thiên đường, vì trông nó giống thiên đường trong mắt tôi, thế thôi.

Tôi đang chờ Higoa, cô ấy đang ở giữa giờ dạy học.

Nói thật là tôi vẫn còn bị ám ảnh với lớp học của Higoa, cô ấy dạy theo kiểu nhồi vịt kiến thức, nhồi theo nghĩa đen luôn, nhờ đó mà tôi có một phen đau đầu, kiệt sức, vật vã sau lớp học.

Mà, chỉ có cách nhồi nhét kiến thức theo nghĩa đen như vậy thì học nó mới nhanh được, nhờ đó mà linh thú bọn thôi chỉ cần học trong vài giờ là đã có đủ kiến thức cần thiết để hành nghề.

Nhưng hậu quả của cách học đó thì thật không dễ chịu gì, tất nhiên là tôi không phải kẻ duy nhất bị như vậy, tất cả linh thú tham gia lớp học về ma pháp thiếu nữ của cô điều bị như vậy.

Và giờ thì có một nhóm linh thú khác đang bị tương tự, amen. Mà ở đây người ta có ‘amen’ không nhỉ?!

Lớp học đã kết thúc, và Higoa đã bước ra đại điện.

“Chào mèo đen, tôi đang chờ cậu đến đấy.” – Higoa cười nói.

Cô ta lại gọi sai tên tôi, thay do cô ấy cố tình gọi sai tên thế nhỉ?!

“Catmis, là Catmis, tôi đã nói tên mình là Catmis rồi!” – Tôi khẳng định lại tên mình.

“Rồi, mèo đen, mà cậu đến trễ quá, tôi cứ nghĩ rằng phá hủy mê cung xong cậu sẽ đến đây liền chứ.” – Higoa.

“Nếu là mấy linh thú khác thì có thể sẽ làm vậy, nhưng cá nhân tôi thì không, cô muốn nó, chứng tỏ nó phải có gì đó đáng để cô thu thập, nên tôi phải nghiên cứu triệt để thứ rớt ra từ mê cung trước.” – Tôi.

“Vậy cậu nghiên cứu được gì rồi?” – Higoa hỏi.

“Chịu, tôi chả nhìn ra được gì, nên mới đem lên đây cho cô.” – Tôi.

Nói rồi, tôi lấy 2 thứ thu được từ mê cung tuyệt vọng ra, một viên ngọc màu xanh biển, với hình ảnh vương miệng và đầu lâu bên trong nó, cùng với thứ tôi và Mamiosa thu được sau khi phá hủy lõi mê cung, một viên đá trong suốt.

“Có thể cho tôi biết chúng là gì không?” – Tôi hỏi.

“Tất nhiên là có thể!” – Higoa vui vẻ nói. – “Viên ngọc màu xanh biển này là ma thạch, thứ này không dùng được ở thế giới của chúng ta, nên chỉ có thể dùng làm vật trang trí hoặc đồ lưu niệm thôi.”

Nói rồi, Higoa lăn viên ngọc về phía tôi, nên tôi dùng một chân để giữ viên ngọc lại, còn Higoa thì cầm viên đá còn lại lên.

“Còn thứ này, đây mới là thứ tôi muốn, kết tinh năng lượng của thế giới khác, là loại năng lượng thuần cấu thành nên thế giới.” – Higoa tiếp tục.

“Nó có thể dùng làm gì?” – Tôi thử hỏi.

“Cậu biết khái niệm “đấng sáng tạo” chứ?” – Higoa hỏi lại tôi.

“Biết.” – Tôi.

“Vậy thì dễ rồi, với thứ này, cậu có thể trở thành đấng sáng tạo cho tới khi dùng hết năng lượng của nó.” – Higoa đáp.

“Cái gì? Thật á? Bằng cách nào?” – Tôi.

Tôi ngạc nhiên trước câu trả lời của Higoa, cô vừa nói ra một bí mật động trời như không, có lẽ vì ở đây là thiên đường, và cũng có lẽ vì lúc này chỉ có tôi và cô.

“Thật, nếu cậu có thể đọc được những dòng chữ trên viên đá, cậu có thể sử dụng nó dễ dàng.” – Higoa.

“Chữ? Nhưng tôi có thấy chữ nào đâu?” – Tôi hỏi cô khi căng mắt nhìn vào viên đá.

“Tất nhiên là cậu sẽ không thấy, vì trình tự sinh mệnh của cậu không đủ cao để nhìn thấy và hiểu được nó.” – Higoa.

Ra đó là lý do Higoa dễ dàng tiết lộ cho tôi những điều này, đơn giản vì có biết thì tôi cũng không làm gì được, thế nên tôi bỏ qua viên đá đó và quay lại với viên ngọc.

“Viên ma thạch này thật sự không thể sử dụng à?” – Tôi hỏi Higoa.

“Không thể sử dụng, nó không phải là sản phẩm của thế giới này, nên thế giới này không có các quy tắc, trình tự để vận dụng viên ma thạch đó, một số ma pháp thiếu nữ thu được ma thạch giữ nó lại như chiếm lợi phẩm và trưng trong phòng.” – Higoa trả lời.

Tôi đoán rằng chúng tôi không phải nhóm duy nhất thu được ma thạch, và tôi đã đúng, nhưng có vẻ như chả có ma pháp thiếu nữ hoặc linh thú nào có ý định sử dụng nó như tôi.

“Tôi cứ nghĩ ma thạch có thể dùng để khảm vào vũ khí hay làm gì đó tương tự như trong game để tăng sức mạnh chứ, khi nghe đến ma thạch tôi đã nghĩ ngay đến điều đó đấy.” – Tôi thất vọng.

“Nếu là ở thế giới sản xuất ra nó thì hẳn họ có thể làm vậy được, còn ở thế giới này thì không thể.” – Higoa trả lời.

“Kể cả với quyền năng của cô?” – Tôi hỏi thử.

“Nếu là tôi thì có thể, nhưng tôi sẽ không làm vậy đâu, vì nó là một thứ không thuộc thế giới này, nên sẽ cần tới quyền năng của đấng sáng tạo để bẻ cong các quy luật bên trong nó, tốn thời gian và sức lực mà chả được lợi bao nhiêu.” – Higoa trả lời.

Tôi cứ nghĩ là Higoa không thể làm được, nhưng hóa ra là có thể, dẫu vậy, cô vẫn sẽ không làm, vì cô ấy không thấy được lợi lọc nào từ việc đó.

Có thể từ vị trí của Higoa thì không có lợi, nhưng từ vị trí của tôi thì khác, và thông qua câu trả lời của cô ấy, tôi tìm thấy một manh mối quan trọng để có thể sử dụng được ma thạch, quyền năng của đấng sáng tạo, và viên đá trong suốt được tôi mang lên đây có thể cho tôi quyền năng ấy.

Vấn đề là làm sau tôi có thể sử dụng viên đá ấy!

“Mèo đen, cậu muốn sử dụng viên đá này à?” – Higoa hỏi trong khi cầm viên đá kết tinh.

Higoa hỏi tôi trước khi tôi kịp hỏi cô, mà khoan, cô ấy vừa đọc suy nghĩ của tôi đấy à?!

“Ừ, liệu có cách nào tôi có thể sử dụng được nó không?”

Tôi quyết định bỏ qua việc cô ấy có thể đọc suy nghĩ, dù sau thì cô cũng là một vị thần.

“Tôi có thể gia công sơ bộ để cậu có thể sử dụng được nó, nhưng tôi chỉ có thể cho cậu một ít, dù sau thì tôi cũng cần nó để sữa chữa những lỗ hổng mà thế giới kia gây ra trên thế giới này.” – Higoa trả lời.

Ờ, tôi chỉ nhận được một ít, nhưng có còn hơn không, hơn nữa đúng như Higoa nói, cô ấy cần phải sữa chữa những lỗ hổng do mê cung gây ra trên bức tường thế giới, điều này tôi đã biết trước đó rồi, chỉ là không biết cô cần những viên đá kết tinh để sữa chữa nó.

“Nếu vậy thì xin hãy cho tôi một ít.” – Tôi hỏi xin thử.

“Được thôi, tôi cũng muốn xem thử cậu có thể làm được gì.” – Higoa.

Higoa nói rồi dùng tay bẻ ra một phần nhỏ của viên đá, chắc nó khoản 1/10 của viên đá, cô bóp nó trong tay, sau chốc lát, viên đá nhỏ trong tay cô đã trở thành một khối cầu năng lượng.

Tôi nhận khối cầu năng lượng từ Higoa, tôi không biết nhiêu đây đủ để tôi làm gì đó với viên ma thạch kia không, nhưng tích tiểu thành đại mà, nếu không đủ thì chỉ cần tích lũy cho đủ, khi đủ rồi, tôi sẽ dùng nó để làm cho cộng sự của tôi mạnh hơn.

Nói đến cộng sự, còn một vấn đề nữa mà tôi muốn nhờ sự giúp đỡ từ Higoa, đó là về cộng sự của tôi.

“Còn một việc nữa mà tôi muốn nhờ cô, Higoa, đó là về cộng sự của tôi, Mamiosa.” – Tôi.

….

Lại thêm 5 ngày nữa trôi qua, hiện tại tôi đang ở chỗ của Mamiosa, và chúng tôi đang bận rộn chuẩn bị chuyển nhà.

Nguyên nhân cho việc chuyển nhà này là từ tôi, khi tôi phát hiện vấn đề về tài chính của Mamiosa, tôi đã nhờ nữ thần Higoa giúp đỡ.

Tôi nói cho Higoa về tình trạng của Mamiosa, bao gồm cả sự bất thường sau khi biến hình của Mamiosa, thật may là tôi lo bò trắng răng về tình trạng sau khi biến hình của Mamiosa.

Còn về vấn đề tiền bạc của Mamiosa, Higoa đã yêu cầu chúng tôi đi mua sổ xố, cô ấy sẽ giúp chúng tôi trúng giải đặt biệt, và nhờ đó mà giờ Mamiosa đang đứng tên trên một khối tài sản khổng lồ lên tới 12 chữ số.

Ờ, nguyên nhân là không ai trúng giải đặt biệt trong hơn 10 năm liền, thành ra là nó cộng dồn tới mức đó, và kết quả là sau một đêm, Mamiosa nằm trong top 100 người giàu nhất nước.

Tất nhiên thì, tiền nhiều cỡ nào thì cũng có lúc xài hết, nên dưới sự đề nghị của tôi và Bean – người giám hộ hiện tại của Mamiosa, thì cậu ấy quyết định đầu tư vào ngành khách sạn.

“Vâng, thưa ngài, mời ngài ký vào đây với tư cách người giám hộ, đây và đây nữa.”

Trong khi đó, ở phía dưới nhà, ông chú Bean đang phải hoàn tất giấy tờ pháp lý về việc sang nhượng một tòa nhà công ty sang tên Mamiosa, với vai trò là người giám hộ của cậu ấy.

“Khoan, điều khoản này là sao? Anh tính gian lận à?” – Bean tỏ ra gắt gỏng.

“Không thưa ngài, tôi sau dám gian lận trước một cảnh sát chứ.” – Giọng nam.

“Đợi tí, để tôi gọi điện thoại, anh chết chắc rồi.” – Bean nói khi tỏ ra sừng sỏ.

Rồi Bean lấy điện thoại ra, bắm số gọi cho ai đó, chắc chắn là người quen của ổng rồi.

“Jonh đấy à? Ừ tôi đây, tôi có việc nhờ cậu đây, hợp đồng số chuyển nhượng số 4289654, cậu xóa giùm tôi dòng số 4, 5, 6 được không, ừ, sẵn dòng số 8, cậu sửa lại bên nộp thuế là bên B luôn giùm tôi, sao? Mamiosa có quan hệ gì với tôi à? Tôi đang làm giám hộ cho cô bé, và tên khốn thương nhân này đang muốn lừa tiền của môt cô bé mồ côi. Gì, cậu nói đây là việc tư không làm à? Có tin tôi cho cậu một trận rồi cho cậu về hưu sớm không? Ừ, rồi, làm đi!” – Bean.

“Xong rồi, anh đi về được rồi, lần sau quay lại nhớ mang theo bản hợp đồng mới từ văn phòng địa phương nhé, tạm biệt, hẹn gặp lại.” – Bean.

“À tôi quên nói, tôi chắc là nó sẽ có sau 10 phút đấy, anh có thể đến đó lấy và quay lại đây sớm!” – Bean la với theo khi người nam cầm hợp đồng ra khỏi nhà.

Tôi đứng trên cầu thang nhìn xuống cách ông chú Bean xử lý hợp đồng mà lòng phải câm nín, coi bộ ông chú Bean này cũng không phải dạng vừa, mà cũng nhờ ổng mà Mamiosa vừa thoát được một vụ lừa đảo.

Chỉ là tôi thấy ổng có hơi điên điên, nhưng cũng nhờ ổng mà cha mẹ Mamiosa đã có một tang lễ tươm tất và trọn vẹn.

Chiều hôm đó, ông chú Bean cuối cùng cũng hoàn tất hợp đồng, và chở chúng tôi trên chiếc Austin Morris Mini của ổng để đến tòa nhà công ty đã sang nhượng sang tên của Mamiosa.

Tòa nhà này vốn là tòa nhà của một công ty giải trí, nhưng do thua lỗ mà phải bán đi, nên chúng tôi mua lại tòa nhà này, cải tạo nó lại thành khách sạn, và Higoa sẽ giúp chúng tôi đảm bảo lợi nhuận của nó.

“Ở đây nhé, Teddie, tớ sẽ đi một chút rồi về ngay, ở đây và trông xe nhé.” – Bean.

Đây là lý do tôi nói ông chú Bean hơi điên, ổng vừa nói chuyện với con gấu bông của ổng, một con gấu nhồi bông cầm cây M16 nhồi bông, tên con gấu là Teddie, và ông chú Bean xem Teddie là người nhà của ổng.

Chúng tôi bước vào tòa nhà, mọi trang thiết bị cũ bên trong tòa nhà đã được dọn đi, tầng mà tôi và Mamiosa chọn để làm nơi ở mới là tầng cao nhất của tòa nhà, nên chúng tôi đi thang máy lên đó và chuẩn bị cho nơi ở mới.

“Mamiosa, cháu muốn để khẩu súng này ở đâu?”

Bean lên tiếng, trên tay ông là một khẩu súng hỏa mai dùng đá lửa trông đầy tinh xảo và nghệ thuật, trông nó còn mới vậy thôi, nhưng thật ra nó là đồ cổ, và hơn hết, nó là vật gia truyền của gia đình Mamiosa.

Và nó cũng là thứ khiến Mamiosa gặp rắc rối về tài chính.

Bởi ở đất nước Bristanya này, có luật cấm sở hữu vũ khí, nhưng không phải là cấm triệt để và hoàn toàn, một số vũ khí được xác nhận là vật gia truyền sẽ không bị tịch thu, nhưng người sở hữu sẽ phải đóng một khoản phí gọi là “phí đảm bảo nhân mạng” khi giữ những vũ khí cổ này.

Và mỗi lần thứ vũ khí này được truyền lại, người sở hữu kế tiếp sẽ phải đóng phí lại một lần nữa, và tất nhiên là không có chuyện khoản tiền này sẽ được trả lại cho người đóng.

Và mức phí cho khẩu súng của gia đình Mamiosa khá là cao, vượt qua số tiền mà Mamiosa thừa hưởng từ cha mẹ cậu ấy, trong trường hợp này thì Mamiosa chỉ có thể từ bỏ khẩu súng và bán nó lại cho viện bảo tàng quốc gia mà thôi.

Nhưng Mamiosa không muốn từ bỏ khẩu súng, nên tôi đã nhờ Higoa giúp đỡ, nhờ đó mà giờ khẩu súng này vẫn ở đây.

Mà vật gia truyền của gia đình Mamiosa không chỉ có khẩu súng này, còn có một mô hình pháo tự hành nữa, nhưng vì nó là chỉ là mô hình, nếu không cái khoản “phí đảm bảo nhân mạng” mà cậu ấy phải đóng còn lên cao hơn nữa, ít nhất là gắp đôi.

“Chú cứ để khẩu súng này cho cháu.”

Mamiosa nhanh chóng lấy lại khẩu súng từ Bean khi cậu ấy thấy ông chú cầm nó trong một tư thế rất là tiêu chuẩn, quả thật là cậu ấy rất quý khẩu súng đó.

Và nếu nhìn kỹ và so sánh, khẩu súng mà Mamiosa cầm lúc này, và khẩu súng mà cậu ấy dùng sau khi biến hình, có rất nhiều điểm tương đồng trong kết cấu, điều này cũng tương tự với khẩu pháo mô hình và khẩu pháo khổng lồ mà Mamiosa đã gọi ra.

Bỏ chuyện đó qua một bên, người khuyên Mamiosa chuyển nhà sang đây là Bean, theo ông đó là cách tốt nhất để cậu ấy có thể lo cho việc kinh doanh ở cái tuổi này, còn người khuyên cậu ấy dùng tầng cao nhất làm nơi ở mới là tôi, vì mục đích phục vụ cho công việc của một ma pháp thiếu nữ.

“Thế nhé, giờ chú trở lại chỗ làm đây, có vấn đề gì thì cứ gọi chú.” – Bean.

“Vâng, nhưng cháu đoán là cũng không có vấn đề gì đâu.” – Mamiosa.

Bean rời đi sau khi hoàn tất việc giúp Mamiosa chuyển nhà, tuy nhiên, ngay khi vừa bước ra khỏi cửa chưa được 1 phút, ổng đã quay lại.

“Nếu cháu không tìm được nhân viên thì hãy gọi cho chú.” – Bean.

“Vâng.” – Mamiosa.

Sau đó ổng lại đi ra, rồi lại lú đầu vào trở lại khi vừa mới đóng cửa được vài giây.

“Và nhớ phải ăn uống đầy đủ, đi ngủ đúng giờ, sống một mình không có nghĩa là cháu được tự do buôn thả đâu đấy.” – Bean.

Và ngay lập tức bước ra khỏi cửa trước khi Mamiosa kịp trả lời.

“Đừng quên gọi cho chú khi cháu gặp rắc rối, nhớ đó.” – Bean.

Và lại quay lại để dặn dò thêm khi vừa đi ra, còn Mamiosa thì cười gượng kiểu “chú phiền quá”.

Và đó là cách chúng tôi bất đầu cuộc sống mới, trong một tuần tiếp theo đó, tôi giúp Mamiosa trong việc tuyển nhân viên cho khách sạn, và bằng một cách vi diệu nào đó, toàn bộ nhân viên của chúng tôi, không là người quen của ông chú Bean, thì cũng từng là đồng nghiệp cũ của ổng.

Tôi bất đầu cảm thấy sợ ông chú Bean đó rồi đấy.

Và sau đây là chuyên mục mà đọc xem giả mong chờ nhất, ảnh sưu tầm, với chủ đề lần này là Maidemo
P/S: một số tấm có chất lượng full BD rất lớn, nên tui chỉ đăng LD, link BD sẽ nằm ngay dưới ảnh

Xem chương tiếp theo tại đây:

  Update vào lúc 09:49 12/08/2022

2357 lượt xem

10 Lời bình

Đăng lời bình

Hãy đăng nhập để đăng lời bình

Bài viết mới nhất


Develop by ITE Group