Tôi là linh thú của ma pháp thiếu nữ C1+2

Đăng bởi: Phan Thanh LIêm

Ngày đăng  08:38 20/07/2022

Tôi là linh thú của ma pháp thiếu nữ

P/S 1: đây là truyện chữ!emo

P/S 2: Minh họa thì chờ chap 3 nhá!emo

Chương 1

 

Đây là một thành phố hiện đại, nơi những tòa nhà cao tầng mọc lên ở đây, ở đó, và có thể dễ dàng nhìn thấy từ bất kỳ chỗ nào trong thành phố.

Đâu đó trên đường phố, một con vật trông có vẻ giống mèo đang lặng yên ngắm nhìn đường phố, nhưng mặc cho nó đứng ở một góc dễ nhìn, thì dường như không một ai nhìn thấy nó…

Từ góc nhìn của sinh vật đó…

Đây là một thành phố hiện đại, và nếu bỏ qua bản thân hiện tại, thì tôi hẳn đã cho rằng mình vẫn ở thế giới cũ.

Đúng, hiện tôi đang ở một thế giới khác, trong một thân xác khác, hay nói một cách dễ hiểu hơn thì đây là kiếp sau của tôi, và tôi vẫn có những ký ức của kiếp trước rõ ràng.

Nói về kiếp trước thì, tôi chỉ là một người bình thường trong xã hội hiện đại, một nhân viên công ty như bao người, chỉ hơi nhọ là tôi chết lúc khá trẻ do tai nạn máy bay.

Và thay vì như bao linh hồn khác đi vào vòng luân hồi thì tôi bị thần của thế giới này chộp được, kết quả là tôi có một kiếp sống mới ở thế giới này, trong thân xác này.

Nói thật là tôi không biết mình là con gì luôn khi nhìn vào gương, bởi bề ngoài của tôi hiện tại khá giống một con mèo màu đen, nhưng mèo thì không có khuôn mặt và cái đầu tròn như tôi, và mỏm tôi không dài ra như mỏm mèo.

Thêm nữa là tôi chỉ có 2 râu mèo cho mỗi bên, và cái đầu tôi còn to hơn cả cái mình tôi, nên nếu phải so sánh thì tôi thấy mình giống một chú mèo hoạt họa nhồi bông hơn.

Đó là tôi hiện tại, và nếu gọi tên giống loài tôi theo cách của thế giới này thì là linh thú, nhưng không có nghĩa là những linh thú khác có ngoại hình giống tôi, và mỗi cá thể trong loài linh thú này điều có ngoại hình chả ai giống ai, thế mới ác.

Tôi nhìn lên trời, và bầu trời đã ngã về chiều, có vẻ như hôm nay cũng sẽ không có ai nhìn thấy tôi như những ngày trước đó rồi.

“Mèo đen, hôm nay cậu vẫn không tìm được người nào à?”

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi, đó là thần của thế giới này, người đã chộp được tôi và biến tôi thành con vật giống mèo này, cơ mà tôi không thích cách cô ấy gọi tôi là mèo đen tí nào.

“Như hôm qua thôi, không có ai nhìn thấy tôi, mà tôi đã nói là đừng gọi tôi là mèo đen, gọi tôi là Catmis!”

Catmis, đó là cái tên tôi tự đặt cho mình ở kiếp này, tôi đặt nó dựa theo tên của một sinh vật thần thoại, cat of fog, hay còn gọi là catmist, là một sinh vật có ngoại hình giống mèo có khả năng biến bản thân thành sương khói để săn mồi.

“Rồi rồi, biết rồi, mèo đen, mà anh em chung lứa với cậu điều tìm được đối tác rồi đấy, nhanh chóng tìm cho mình một đối tác đi.” – Nữ thần.

“Tìm một người có thể thấy linh thú trong số hàng trăm ngàn người sống ở cái thành phố này chẳng dễ đâu.” – Tôi đáp lại.

“Chỉ vài chục ngàn thôi, nhớ điều kiện đầu tiên chứ, thiếu nữ, thiếu nữ nhé.” – Nữ thần.

“Dù người có nói vậy thì… tôi chẳng tự tin vào chỉ số luck của mình đâu.” – Tôi đáp lại với chút bông đùa, mà nếu chỉ số luck của tôi cao thì tôi đã không gặp tai nạn rồi tử ẹo ở kiếp trước rồi.

Mà nếu bạn thắc mắt về đoạn hội thoại trên thì tôi xin phép được quay lại 1 tuần trước….

….

1 tuần trước đó…

Tôi tỉnh dậy trong một không gian màu trắng, tôi khá chắc về ký ức cuối cùng là tôi đập đầu vào đâu đó trong lúc máy bay rơi, và sau đó thì một mảnh vỡ đâm xuyên qua người tôi, nên tôi có thể chắc chắn rằng mình không có khả năng sống sót trong tình cảnh đó.

Nếu vậy thì đây là đâu, một thế giới sau khi chết à, tôi nhìn quanh một vòng, và phát hiện ra nơi này dường như là 1 đại điện nào đó, nó lớn một cách bất thường, và ở đây đó là những sinh vật kỳ lạ mà cứ như thú bông, hay mấy con thú trong phim hoạt hình, đang tung tăng khắp nơi trong đại điện này.

Trong lúc tôi đang quang sát mọi thứ, một cô gái từ đâu bước vào đây, trên tay cô đang cầm theo một quả cầu đang tỏa ra một ngọn lửa không màu.

Nếu tôi đoán không lầm thì đó là một linh hồn, sau đó, tôi thấy cô ấy làm gì đó với linh hồn đó, cô lấy ra nhiều thứ, nhồi nhét, nhàu nặn, sau một lúc, thứ trên tay cô lúc này là 1 con thú nhồi bông phong cách hoạt họa chibi khác.

Cô ta bỏ con thú đó qua một bên, sau một lát yên tĩnh, con thú nhồi bông bất đầu cử động, chẳng mấy chốc mà nó đã nhập bọn với mấy con khác rồi.

“Này, cô gì ơi, đây là đâu thế.”

Thấy cô ấy định đi ra ngoài tiếp, tôi liền lên tiếng để thu hút sự chú ý của cô.

Và tôi đã thành công, cô ấy tỏ ra ngạc nhiên, rồi thích thú tiếng lại gần tôi, càng lại gần thì trông cô càng lớn, và sau đó tôi thấy cô ấy to lớn một cách bất thường

Chắc hẳn là vì lúc này tôi chỉ là một quả cầu linh hồn nhỏ bé nên trông cô mới to lớn thế.

Cô ta nhìn tôi một lúc, nhưng không lên tiếng, thế nên tôi lên tiếng trước.

“Đây là thế giới sau cái chết à?”

Tôi lên tiếng hỏi, và đáp lại tôi, là một câu hỏi từ cô.

“Không hẳn, nhưng cũng không sai, cậu có nhớ được giây phút cuối cùng của mình không?” – Cô hỏi.

“Tôi khá chắc là mình đã gặp tai nạn máy bay và chết do mất máu quá nhiều, thế đây là đâu?” – Tôi trả lời.

“Thần giới của thế giới khác với nơi cậu từng sống, và tôi là vị thần cai quản thế giới này, (highness of all) Higoa, à mà đây là hình dạng hiện tại của cậu.” – Cô vừa nói vừa lấy ra một chiếc rương từ khoản không.

Việc cô ấy nói cô ấy là thần cũng không khiến tôi ngạc nhiên lắm, thế giới khác thì có ngạc nhiên một chút, nhưng cái làm tôi ngạc nhiên nhất là khi tôi nhìn vào gương.

Cái gì thế này, tôi thành mèo rồi! Vậy là kiếp sống tiếp theo của tôi là mèo à, à mà hình như con này không phải mèo.

Sau đó thì tôi được cô giải thích về tình trạng hiện tại, đại khái là, thế giới do Higoa cai quảng đang đứng trước sự xâm lược của một thế giới khác, để bảo vệ thế giới, Higoa tạo ra những con thú ở đây, bao gồm cả tôi, những linh thú.

Và nguyên liệu chính để tạo ra những linh thú là linh hồn, thế nên Higoa đi thu thập những linh hồn trôi dạt của các thế giới khác, và tôi là 1 trong số những linh hồn bị chộp được.

Nên giờ tôi là một linh thú, và nhiệm vụ của linh thú là ký kết khế ước với thiếu nữ ở thế giới này, biến họ thành ma pháp thiếu nữ để bảo vệ thế giới.

Và thế là cả đám bọn tôi bị quăng xuống trần.

Thế đấy, đó là lý do mà tôi thành linh thú, cũng như tại sau tôi phải tìm một đối tác để ký khế ước, và biến đối tác của mình thành ma pháp thiếu nữ, nên giờ tôi đang ở thành phố này để tìm đối tác.

May cái là, tôi được chọn khu vực bất đầu cho mình, đây là đặc cách do tôi vẫn giữ được ký ức kiếp trước của mình.

Theo Higoa nói thì, những linh hồn trôi dạt là những linh hồn đã mất phần lớn ký ức kiếp trước, và chỉ giữ lại 1 vài kiến thức hay thường thức, nên một kẻ giữ lại hoàn toàn ký ức kiếp trước như tôi là chuyện gần như không tưởng, nên tôi mới có đặc cách đó.

Thế nên tôi chọn thành phố này, nơi chưa xuất hiện dấu hiệu xâm lấn bởi thế giới khác, nó sẽ an toàn hơn cho tôi, nhưng cũng đồng nghĩa với người đủ tiêu chuẩn trở thành ma pháp thiếu nữ cũng sẽ ít hơn.

Xin lỗi, nhưng tôi không thích lên tiền tuyến tìm ứng cử viên tý nào đâu, cứ để các anh em cùng lứa với tôi làm việc đó đi, he he he.

Mà điều kiện để trở thành mà pháp thiếu nữ thì dễ kinh khủng, chỉ cần nhìn thấy tôi, hay chính xác hơn là chỉ cần nhìn thấy linh thú là đủ, cơ mà đến nay đã 1 tuần rồi nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy ai đủ điều kiện, hai~.

Nói cách khác là cơ thể này của tôi vô hình với con người ở thế giới này, và chỉ có một số người mới có thể nhìn thấy.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể tương tác với thế giới này, tôi vẫn có thể chạm vào mọi thứ và tương tác với nó, chỉ là con người dường như không nhận ra điều đó và cho rằng nó vốn dĩ như vậy.

Có 1 điều về cơ thể này làm tôi ưng ý nhất, đó là tôi không cần ăn uống để sống, hay nói cách khác, là tôi ăn không khí là đủ để sống rồi, nhưng tôi vẫn có thể ăn được những thứ khác chứ không phải là không à nha.

Chỉ là linh thú không cần ăn, chứ không phải là không thể ăn, và tôi có thể ăn nếu tôi muốn.

Cũng nhờ vậy mà tôi mới tồn tại qua được 1 tuần ở thế giới này, chứ nếu không thì tôi đoán mình đã chết đói ở đâu đó rồi.

Làm nhàm thế đủ rồi, tiếp tục công việc hôm nay nào.

Sắp tới giờ ra về của các trường học trong thành phố này, nên như những hôm trước, tôi quyết định đứng chờ trước cổng một trường học với hy vọng có cô nữ sinh nào đó nhìn thấy tôi.

Trong lúc tôi bước về một trường học gần với chỗ mình, tôi bắt gặp một tờ báo bị bỏ lại trên nắp thùng rác, nhìn vào ngày phát hành thì đó là tờ báo hôm nay.

‘Hên quá, vậy là có thứ để giết thời gian với hu hút ánh nhìn trong lúc chờ đợi.’

Nghĩ vậy trong đầu, tôi liền vớ lấy tờ báo, cuộn tròn nó lại rồi dùng đuôi quắn quanh tờ báo để mang nó đi.

Một ưu điểm của cơ thể này là nó rất nhanh nhẹn và linh hoạt như mèo vậy, và tôi thậm chí có thể chạy nhanh ngang ngửa với xe đua F1 đang lao hết tốc lực, nhưng nhược điểm của nó là tôi phải đi bằng 4 chân.

Đây là điểm phi lí của cơ thể này, tôi có thể đứng bằng 2 chân, dùng 2 chi trước như 2 cánh tay con người và đầy linh hoạt, nhưng tôi vẫn phải di chuyển bằng 4 chân, bó tay!

Đó là lý do vì sau tôi phải dùng cái đuôi của mình để giữ tờ báo nhặt được.

Cuối cùng cũng tới cổng trường học, tôi phải chọn một điểm bắt mắt, dễ nhìn thấy nơi cổng trường, nơi mà tôi đảm bảo phần lớn học sinh điều phải bước qua, để đảm bảo rằng nếu có người phù hợp điều kiện thì sẽ thấy tôi.

Có một cái bàn phía trước phòng bảo vệ gần với cổng trường, và vị trí của nó khá bắt mắt, nên chỗ đó có vẻ được đấy, tôi nhảy lên cái bàn đó, ngồi chéo chân và bất đầu đọc tờ báo mà tôi lụm được trên đường.

Ahh, hy vọng hôm nay sẽ có cô thiếu nữ nào đó nhìn thấy tôi.


Chương 2

Lại thêm 1 ngày không tìm được đối tác, tôi tự nhủ như thế khi nhìn thấy mặt trời bắt đầu lặn sau đường chân trời.

Coi bộ chỉ số luck của tôi nó thấp thật sự, bỏ lại sau lưng cái trường trung học thứ 6 mà tôi tìm được, tôi bất đầu bước chậm về cái ổ của mình, với chút hi vọng mong manh rằng sẽ có cô thiếu nữ nào đó bắt gặp được tôi trên đường về.

Cái ổ của tôi hiện tại là một cái đền thờ nhỏ bị bỏ hoan, nó là đền thờ vật nuôi, nên nó chỉ cao cỡ cái bàn mà thôi, tôi tìm được nó vào ngày thứ 2 sau khi đến đây, và dùng nó như một chỗ che nắng che mưa.

Nói về cái đền thờ vật nuôi đó, nó là một phong tục ở đất nước này, đền thờ vật nuôi thường được xây ở những khu đông người sinh sống và có nuôi thú cưng, mấy cái đền thờ này đóng vai trò như một nơi cúng kiếng tập thể cho mấy con thú nuôi đó, thường thì chỉ có mấy kẻ giàu có mới thực hiện việc xây đền thờ và cúng kiếng này.

Mà tôi thấy đa phần là họ thuê người đến cúng thì đúng hơn, tôi biết được điều này khi nhìn thấy một đền thờ vật nuôi khác vẫn nghi ngúc khói với đồ cúng là thức ăn cho chó, nhưng người đến cúng không phải chủ con chó mà lại là anh tài xế.

Về tới cái ổ vào lúc trời đã sặp tối, tôi đi quanh cái ổ để xem hôm nay có đồ cúng gì không, nếu có thì đó sẽ là chút đồ ăn vặt cho buổi tối của tôi.

Mà… như mong đợi từ một đền thờ bị bỏ hoang, không có đồ cúng gì hôm nay, nên tôi bước vào cái đền thờ theo phong cách La Mã này với tờ báo nhặt được hôm nay, tôi dùng tờ báo để lót thêm vào chỗ nằm của mình tối nay.

Tới giờ xem tivi rồi, tôi bước ra và nhảy lên nóc đền thờ nhỏ để lấy tầm nhìn, nhìn cho rõ chiếc tivi ở phía đối diện đền thờ.

Đây là lý do tại sau tôi chọn cái đền thờ này là cái ổ của mình, mà không phải là ở nhà một người nào đó, cái đền thờ này được xây ở một góc của công viên công cộng, phía trước đền thờ là mặt sân rộng, và phía đối diện đền thờ là một cái tivi lớn được đặt ở phía cuối công viên.

Tuy không được chọn kênh để xem, nhưng được cái là cái tivi này bật suốt ngày, nên tôi muốn xem lúc nào cũng được.

Vừa xem tivi, tôi vừa ngồi chỉnh sửa lại bộ đồ cho đối tác của mình.

Hình như tôi quên nói, linh thú bọn tôi còn có một nhiệm vụ khác đó là tạo trang phục cho ma pháp thiếu nữ, đó là bộ trang phục chiến đấu mà họ sẽ bận lên mình lúc biến hình và dùng nó để chiến đấu với kẻ thù.

Mỗi linh thú điều có một cách khác nhau để tạo nên bộ trang phục này, tôi đã từng thấy một linh thú hình con voi dùng 2 tay để đan nên bộ trang phục này.

Còn với tôi, tôi quen với các phần mềm máy tính hơn là việc thêu thùa may vá, nên cách làm của tôi giống như ngồi vẽ ảnh 3D trên máy tính vậy.

Trước mặt tôi là nhiều khung cửa sổ nữa trong suốt, với mỗi khung cửa sổ hiển thị một phần của bộ trang phục, bộ trang phục đã được tôi làm xong phần cơ bản ngay ngày đầu tiên đến thành phố này, do đêm hôm đó rỗi quá không có việc gì làm.

Nên mấy hôm nay, tôi chỉ chỉnh sửa những phần mà tôi thấy không ưng ý, hay những phần mà tôi cho là nó sẽ gây bất lợi cho cộng sự tương lai của mình.

Nói thật, tôi không có khiếu trong việc thiết kế trang phục này, nên đồ cho ma pháp thiếu nữ phải thiết kế như thế nào, tôi không rõ.

Những gì tôi làm chỉ là cố gắng mô phỏng theo bộ trang phục của một nhân vật ma pháp thiếu nữ trước đây mà tôi từng xem, và tôi cố làm sau cho nó trông thanh lịch và dễ vận động nhất.

Cứ thế, tôi vừa xem tivi, vừa chỉnh sửa bộ trang phục đó, cho tới khi chương trình phim lẻ ưa thích của tôi kết thúc vào lúc khá khuya, tôi đi tắm rồi mới ngủ.

Tinnnnnnnnnnnnnnnn!

Tiếng còi xe tải đánh thức tôi dậy vào lúc khá sớm, luôn có một chiếc xe tải chạy ngang công viên này vào lúc 5h30’ sáng, và người tài xế luôn bóp kèn khi tới ngã quẹo chỗ công viên, và tôi xem tiếng kèn xe đó như chuông báo thức.

Tôi tiếng hành rửa mặt mình tại bồn nước trong công viên, sau đó bắt đầu một ngày đi tìm đối tác của mình.

Trở lại trường học hôm qua, tôi ngồi trước cổng trường để xem có cô nữ sinh nào nhìn thấy mình không, trong lúc đọc ké tờ báo của ông chú bảo vệ đang ngồi kế bên.

6h30’, khá nhiều học sinh bất đầu tràn vào trường, giờ học ở đây bắt đầu vào lúc 7h30, nên từ giờ này sẽ có rất nhiều học sinh lần lượt vào trường.

Tôi dời mắt khỏi tờ báo để tìm kiếm một ánh mắt hay biểu cảm cho thấy rằng người ta nhìn thấy tôi, nhưng mãi đến 7h30’, tôi vẫn không tìm được 1 ai như vậy.

Chắc có lẽ tôi cũng nên thử chuyển địa điểm sang trường tiểu học, dù rằng tôi không thích biến mấy cô bé tiểu học thành ma pháp thiếu nữ tí nào, vì tôi không muốn chúng sẽ phải gánh vác trên vai một trách nhiệm nặng nề ở cái tuổi hồn nhiên đó.

Rời trường học, tôi bất đầu dạo bước trên đường, giờ này thì mấy cô thiếu nữ điều ở trong trường hết rồi, nên tôi bắt đầu lang thang không mục đích trong cái thành phố này.

Nói vậy thôi chứ, thực ra trong thời gian này, tôi thường đi tìm kiếm các trường học trong thành phố này, bởi trường học chính là nơi tập trung của thiếu nữ, đối tượng trở thành đối tác của tôi.

Lang thang một lúc, tôi đến trước con đường cao tốc, hình như là tôi chưa từng kiểm tra khu vực đường cao tốc này, thế nên tôi bất đầu men theo con đường cao tốc ấy.

Hy vọng sẽ có một hay 2 cái trường học ở khu này, nghĩ vậy, tôi bất đầu chậm rãi bước đi trong khi chú ý 2 bên đường.

Xe cộ nườm nượp qua lại trên đường cao tốc, trong khi tuyến đường lộ thông thường ở 2 bên đường cao tốc thì không đông như vậy.

Tôi không định đi hết cái đường cao tốc này đâu, nó dài tới vài trăm km lận, nên tôi định sẽ đi đến rìa thành phố rồi sẽ quay trở về.

Có thể sẽ mất khá lâu với tốc độ đi bộ của tôi, nhưng khi trở về, tôi có thể chạy hết tốc lực nên việc này cũng chẳng mất nhiều thời gian của tôi.

Hẳn là tôi sẽ kịp giờ để chạy đến canh trước cổng một trường học nào đó trong thành phố.

Trong lúc đang quang sát 2 bên đường để tìm kiếm một ngôi trường, tôi bắt gặp một ánh nhìn từ một chiếc ô tô đang chạy trên đường cao tốc.

Đó là một ánh nhìn về phía tôi, từ một cô thiếu nữ, người đáng lý lúc này đang ở trong trường học.

Tuy nhiên, không có gì đảm bảo là cô gái đó nhìn thấy tôi, có thể là có gì đó bắt mắt quanh tôi thì sao.

Nghĩ vậy, tôi ngó một vòng quanh mình, được rồi, chả có gì bắt mắt cả, chỉ có mấy cây cột đèn với rào chắn của đường cao tốc thôi.

Khoang, vậy là cô gái đó nhìn thấy tôi thật à?

Tôi không biết cô có nhìn thấy tôi không, nhưng để biết được điều đó, tôi cần đuổi theo cái xe đó để xác nhận lại.

May mắn đây là đường cao tốc, chứ trong thành phố mà chạy xe với tốc độ đó thì tôi hẳn đã từ bỏ việc đuổi theo, đơn giản vì lắm cua quẹo trong thành phố.

Tôi bất đầu tăng tóc, chạy hết tốc lực, với một tốc độ mà tôi có thể tự tin nói là cho mấy chiếc xe khác trên đường cao tốc hít khói, tôi chạy đi tìm chiếc xe chở cô gái ấy.

Kít, két!!!!

Đó là âm thanh của tiếng lết bánh xe, ngay sau đó, tôi thấy vài chiếc xe ở làn đường ngược lại đang lạng lách đánh võng.

Bộ ở đây cũng có đua xe trên đường cao tốc nữa à?

Tự hỏi như vậy, tôi vẫn tiếp tục chạy, dù tôi rất thích xem đua xe, tất nhiên là mấy giải đua như F1 thì tuyệt hơn, nhưng giờ không phải lúc.

Kítttttttt, ckétttttttttt,…

Lần này là nhiều xe đua nữa, có vài chiếc đã đâm vào nhau, thậm chí là đâm vào thanh chắn đường, nhưng cứ kệ bọn đua xe trái phép đó, tôi phải tìm ra đối tác tìm năng của mình đã.

RẦM!!!!!

Một âm thanh va chạm lớn ở phía trước, có vẻ như vừa có một tại nạn xe, tôi chạy đến nơi, và thấy nhiều chiếc xe đã phải dừng lại vì vụ tai nạn.

Tôi nhìn vào vụ tai nạn, đó là một vụ tông xe rất nghiêm trọng, trông như một chiếc xe chạy ngược chiều trên tuyến đường này đã đâm vào một xe khác đang chạy xuôi chiều.

Và xui thay, cái xe gặp tai nạn đó đúng là chiếc xe tôi đang tìm kiếm.

“Chạy! Chạy đi, nhanh lên, quay xe, quay xe!”

Vì lý do gì đó mà mọi người bất đầu la hét, nhiều xe bất đầu quay đầu xe, rồi bắt chấp tất cả mà chạy ngược chiều.

Tôi bất gặp một người bước xuống xe để kiểm tra vụ việc, để rồi như bao người, anh ta nhanh chóng quay đầu xe bỏ chạy.

Tôi nhìn về hướng mà anh ta nhìn trong lúc bước về chiếc xe mà tôi tìm kiếm, và tôi biết vì sau họ bỏ chạy.

Mê cung hóa!

Sự xâm lược của thế giới khác, một mê cung ở phía trước khá xa, đang nhanh chóng ăn mòn thế giới này.

Bỏ nó qua một bên, tôi nhanh chóng kiểm tra chiếc ô tô gặp tai nạn, người tài xế ngồi phía trước có vẻ đã chết, tôi không thấy anh ta còn thở.

Ở hàng ghế sau, là một gia đình 3 người, tuy nhiên, 2 người lớn đã chết, người cha và người mẹ đã ngừng thở, và cô con gái được ôm giữa 2 người cũng đang hấp hối.

Có vẻ như cô nhìn thấy tôi, để kiểm tra, tôi bước qua lại vài lần, và ánh mắt cô cũng đảo theo.

“Này cô gái, cô nhìn thấy tôi chứ?”

Để chắc ăn, tôi hỏi lại lần nữa, và cô gặt đầu, rõ ràng, cô nhìn thấy tôi.

“Muốn sống chứ?”

Tôi hỏi, dù cô đã trong tình trạng hấp hối, nhưng chỉ cần khế ước giữa tôi và cô được thành lập, thì chắc chắn cô bé sẽ lành lặn như chưa bị tai nạn.

Đáp lại câu hỏi của tôi, cô bé gặt đầu một lần nữa, có vẻ như cô bị thương nặng tới mức khó có thể mở miệng.

“Ước đi, ước một điều ước, và khi đó khế ước giữa tôi và cô sẽ được thành lập, cô sẽ sống và trở thành một ma pháp thiếu nữ.”

Tôi nói với cô, đây là điều kiện để khế ước được tạo thành, đánh đổi bằng một điều ước, và cô sẽ phải gánh vác trên vai trọng trách bảo vệ thế giới.

“S… s…. sô… sống…” – cô gái.


Xem chương tiếp theo tại đây: 


Phần truyện xong rồi, giờ tới phần mà ai cũng trông đợi, ảnh sưu tầm:

 





Hàng 18+ nên chỉ để link: https://imgur.com/a/IlKLs

Anime picture 4000x6000 with 
			original
			lillly
			single
			long hair
			tall image
			looking at viewer
			blush
			fringe
			highres
			breasts
			blue eyes
			blonde hair
			smile
			large breasts
			standing
			holding
			absurdres
			indoors
			blunt bangs
			sunlight


Anime picture 4731x7461 with 
			arknights
			amiya (arknights)
			jun (inrshun)
			single
			long hair
			tall image
			looking at viewer
			fringe
			highres
			blue eyes
			simple background
			brown hair
			hair between eyes
			white background
			animal ears
			absurdres
			maid
			bunny ears
			low ponytail
			girl

 

 

Hết rồi!


 

 

 

  Update vào lúc 09:40 24/07/2022

1580 lượt xem

11 Lời bình

Đăng lời bình

Hãy đăng nhập để đăng lời bình

Bài viết mới nhất


Develop by ITE Group