Tôi là linh thú của ma pháp thiếu nữ C3+C4+C5

Đăng bởi: Phan Thanh LIêm

Ngày đăng  09:36 24/07/2022

Xem các chương trước tại địa chỉ này:

Chương 3

Minh họa: Vitual Captain Bear


Cô ấy đã ước, và khế ước đã được hoàn hiện, một sợi dây liên kết mong manh, vô hình, vô chất, nhưng đầy bền chặt giữa tôi và cô đã hình thành, từ nay, cô ấy sẽ là cộng sự của tôi.

Điều ước của cô đã được thực hiện, sự sống đã quay lại với cô, như thời gian bị quay ngược, những vết thương lớn trên người cô nhanh chóng lành lại.

Nhưng có vẻ như đó không phải là điều ước thật sự của cô, bởi cô lúc này đang im lặng nhìn cha mẹ cô, hai người đã ra đi mãi mãi.

“Cứ khóc đi, đôi khi khóc sẽ khiến chúng ta thoải mái hơn.”

Tôi nói với cô, và ngay sau đó, cô bật khóc lớn, tôi không biết phải làm gì trong tình cảnh này, ngoài dùng tay và đuôi vuốt ve an ủi cô.

Cô ấy đã ước, nhưng tôi không phải là người thực hiện điều ước đó, chính cái hệ thống ‘ma pháp thiếu nữ’ do nữ thần Higoa tạo ra thực hiện nó.

Và có vẻ như trong lúc cô ấy hấp hối, hệ thống đã phán định điều ước của cô sớm hơn, trước khi cô có thể nói hết ý của mình.

Phải chăng đó là lý do cho tình cảnh hiện tại, hay ‘sống’ thật sự là điều ước của cô ấy lúc đó, và lúc này cô đang tỏ ra hối hận.

Tôi tự hỏi trong lúc nhìn cô khóc nấc.

Mất hơn 10 phút để cô hết khóc, có lẽ vì cô đã cạn nước mắt rồi, nhưng cô vẫn còn nức nở và sụt sùi.

Chắc tôi phải can thiệp thôi, nếu không việc này sẽ tiếp diễn mãi mất, dù tôi hiểu rằng việc mất gia đình ở cái tuổi này không dễ gì cho một cô gái như cô, nhưng tôi thấy là mình nên can thiệp một chút.

“Cô tên gì?”

Tôi hỏi, để hu hút sự chú ý của cô, cô nhìn sang tôi, nhưng không có vẻ gì là ngạc nhiên trước một con vật biết nói như tôi, có vẻ cú sốc từ việc mất gia đình đã làm cô ấy không ngạc nhiên trước điều này.

“Mamiosa Johanna Lagerkvist.” – Cô gái.

“Mamiosa, từ giờ tôi sẽ là cộng sự của cô, tên tôi là Catmis, tuy rất buồn và thông cảm về cái chết của cha mẹ cô, nhưng giờ chúng ta có một mê cung cần xử lý.”

Tôi lên tiếng với cô ấy, đồng thời hướng ánh nhìn của cô ấy tới mê cung.

Ở nơi đó, mê cung đã ăn mòn thế giới này nhiều hơn, đã lớn hơn lúc nãy rất nhiều, và giờ, nó chỉ cách chỗ chúng tôi có vài met.

Một mê cung lớn xuất hiện như thế này, tôi tự hỏi người ở thế giới này sẽ phản ứng như thế nào?!

“Mê cung?”

Mamiosa lên tiếng, giọng của cô tỏ ra nghi hoặc, cũng đúng, cô chỉ vừa mới trở thành ma pháp thiếu nữ, nên cô không biết cũng là bình thường.

Theo như trong những bộ phim về ma pháp thiếu nữ mà tôi từng xem thì, lúc này là lúc mà linh thú lên sân khấu, để giải thích nghi hoặc.

Và tôi là một linh thú cộng sự của Mamiosa, nên đây là lúc tôi phải lên tiếng giải thích cho cô, tất nhiên là tôi đã có đủ kiến thức về mấy thứ này trước khi được đưa xuống trần rồi.

“Đúng vậy, mê cung, nó là kết quả hình hành từ sự xâm lấn của một thế giới khác lên thế giới này, do quy tắc 2 thế giới không đồng bộ được với nhau, nên một mê cung được tạo ra như vùng đệm để các sinh vật ở thế giới bên kia thích nghi với bên này, trước khi tiến hành xâm lược thực sự.”

Dừng một chút để cô tiếp thu những điều này, tôi không rõ cô có nhớ hết hay không, hay cô có chú ý lắng nghe tôi không với khuôn mặt vô cảm đó, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục.

“Chính vì vậy mà mê cung cũng sẽ tác động lên thế giới này, nó sẽ ăn mòn mọi thứ trong phạm vi nó xuất hiện, những sinh vật sống trong phạm vi xuất hiện sẽ trở thành nguồn năng lượng của nó, và nếu thời gian tồn tại đủ lâu, mê cung sẽ được cố định, khi đó, nó sẽ thay thế hoàn toàn những thứ trước đó từng tồn tại.”

Tôi nhìn vào Mamiosa, cô vẫn im lặng với khuôn mặt vô cảm đó trước lời giải thích của tôi, có lẽ tôi cần cho cô chút động lực.

“Và… nó là nguyên nhân khiến mọi người chạy tán loạn, cũng như nguyên nhân khiến gia đình cô gặp tai nạn.”

Lần này thì tôi đã đọc được biểu cảm của Mamiosa, nó là thù hận, một sự thù hận ánh lên trong mắt cô.

“Chỉ cần phá hủy nó là được đúng không?”

Mamiosa hỏi với chất giọng lạnh tanh, nhưng không hiểu sau tôi có thể nhận ra được đó là cái lạnh của sự giận dữ, cái lạnh của lòng thù hận.

Chà, dù biết rằng dùng sự hận thù để kích thích một cô gái không phải điều tốt đẹp gì, nhưng tôi hết cách rồi, và có vẻ biện pháp tức thời của tôi có hiệu quả quá mạnh rồi.

Thôi thì, lỡ đâm lao thì phải theo lao vậy.

“Đúng, phá hủy lõi mê cung ở sâu bên trong mê cung, chỉ cần cô phá được nó, mê cung sẽ tự hủy, vì vậy, biến hình đi và phá hủy mê cung đó, trả thù cho gia đình cô.”

“Biến hình? Bằng cái này?”

Mamiosa hỏi khi nhìn vào thứ trong tay cô, một cái huy chương màu bạc có hình ngôi sao 5 cánh ở giữa, nó xuất hiện trên tay cô khi khế ước được hoàn thiện.

“Đúng, cứ hô to ‘biến hình’ hoặc làm bất cứ động tác nào cô muốn với nó, hệ thống bên trong sẽ tự nhận ra và kích hoạt.”

Tôi hướng dẫn cô cách để kích hoạt sức mạnh đó, có vẻ như đây là việc mà bất kỳ linh thú nào cũng phải trải qua nhỉ?!

Tôi tự hỏi cô sẽ biến hình như thế nào, dù rằng tôi là người thiết kế trang phục chiến đấu cho đối tác của mình, nhưng những hiệu ứng khi biến hình, hay vũ khí của cô điều không phải do tôi quyết định.

Theo những gì tôi biết về ma pháp thiếu nữ ở thế giới này, thì vũ khí của ma pháp thiếu nữ chính là đại diện cho tâm hồn, và hiệu ứng khi biến hình chính là sự pha trộn giữa tâm hồn và trang phục.

Tôi mong đợi nhìn cảnh Maminosa, cộng sự của tôi biến hình thành ma pháp thiếu nữ, liệu nó sẽ có khác biệt gì với những bộ anime tôi từng coi trong kiếp trước không?

Mà, thực tế đã giáng cho tôi một bàn tay tàn nhẫn vào mặt, nó quá khác xa với những gì tôi xem trong anime ở kiếp trước.

Mamiosa không thực hiện bất cứ động tác nào cả, cô chỉ cầm cái huy chương trong tay, sau đó một đống ruy băng lụa màu bạc từ cái huy chương trào ra, bao trùm toàn bộ người cô, một ánh sáng màu bạc lóe lên, rồi vụt tắt, và thế là cô biến hình xong.

Quá nhanh, mọi thứ diễn ra chưa quá 2 giây, không, có khi còn không tới 1 giây.

Tuy cảm giác có phần mèo khen mèo dài đuôi, nhưng quả nhiên, bộ đồ tôi thiết kế rất hợp với Mamiosa.

Khuôn mặt tròn trịa, đáng yêu, mái tóc vàng xoắn quẩy với kẹp tóc hoa, mũ beret nâu đen nhỏ với phá cách là một đóa hoa làm từ ruy băng và một nhúm lông trắng, nói là mũ chứ nó giống một phụ kiện hơn, vì nó không thể chùm hết được phần đầu.

Xuống một chút là chiếc áo trắng theo phong cách lolita lai sơ mi với ống tay áo rời, kết hợp với đai nịt bụng màu nâu đen, với một cái ruy băng ở hông cô với nút thắt con bướm phía sau lưng, cái huy chương ngôi sau nay đã trở thành một cái nơ với ruy băng màu bạc trên cổ, tất cả chúng như nhấn mạnh nét quyến rũ từ bộ ngực nảy nở được che giấu bên dưới lớp áo ấy.

Một đôi găng tay cụt ngón với màu nâu đen là chủ đạo, kết hợp váy xòe xếp ly bạc cao trên đầu gối, đôi bốt cao cổ với chút cách điệu 2 màu, nâu đen ở phần ống và bạc ở phần còn lại, cộng thêm vớ đùi nâu đen với kẻ sọc nhỏ màu bạc như tôn thêm nét quyến rũ cho đôi chân cô.

Tất cả tạo ra một phong cách giản đơn, không hoa hòe lòe loẹt, nhưng đầy thanh lịch và chút dễ thương, nếu không tính là có thêm một chút quyến rũ.

Vâng, màu sắc chủ đạo của cô là bạc, nâu đen và trắng, đó là thiết kế của tôi, và vì bộ trang phục từ thiết kế này sẽ được dùng để chiến đấu, nên nó tập trung vào sự thoải mái, linh hoạt khi vận động, hơn nữa, nó có thể kết hợp được với hầu hết các loại vũ khí.

Tất nhiên là thiết kế ấy bao gồm luôn cả kiểu tóc xoắn quẩy của cô ấy, nhưng nếu tóc cô ấy màu bạc hoặc trắng nữa thì là quá hoàn hảo luôn!

Cơ mà, khoan đã, vũ khí đâu, đáng lý lúc này Mamiosa phải cầm trên tay vũ khí biểu trưng cho tâm hồn của cô rồi chứ.

Và như đáp lại câu hỏi của tôi, Mamiosa đưa tay lên trên ngực cô, và từ đó, như làm ảo thuật, cô rút ra một khẩu súng, một khẩu súng hỏa mai (musket) với 2 màu bạc và đen, với những hoa văn đẹp mắt, trông nó như là một món đồ trang trí hơn là dùng để chiến đấu.

Từ giờ thì công việc của tôi sẽ là hướng dẫn và dẫn lối cho Mamiosa trên con đường bảo vệ thế giới này, cơ mà, trước tiên phải tìm cách đưa cô ấy ra khỏi bóng tối của việc mất gia đình đã.

Hy vọng việc tôi hướng sự hận thù của cô về phía mê cung sẽ giúp được phần nào vấn đề này.

Có một điều may mắn trong công việc này, đó là tôi không cần hướng dẫn Mamiosa sử dụng sức mạnh của mình sau khi biến hình, toàn bộ thông tin, kiến thức cho việc đó sẽ được nạp vào đầu cô ngay sau lần đầu biến hình.

Và một điều mà tôi chắc chắn, đó là Mamiosa sẽ nhanh chóng thích nghi được với thứ sức mạnh này, thứ cô thiếu, chỉ là kinh nghiệm chiến đấu mà thôi.

Và chưa kịp cho tôi nói điều gì, Mamiosa đã bước đến lối vào mê cung, và như cảm thấy một khẩu súng không đủ, cô lấy ra thêm một khẩu musket thứ 2.

Khoan, 2 cái vũ khí, không thể nào? Không lẽ vũ khí của Mamiosa là một đôi?!

Tôi ngạc nhiên vì Mamiosa đã mang ra khẩu súng thứ 2, vì vũ khí của ma pháp thiếu nữ là đại diện cho tâm hồn cô, và tâm hồn chỉ có thể hóa thành 1 vũ khí duy nhất, nên trừ khi vũ khí đó là một cập hoặc một bộ, còn không thì ma pháp thiếu nữ không thể có vũ khí thứ 2.

Không, theo lý thuyết đó thì chắc chắn phải còn 1 trường hợp nữa, đó là ma pháp thiếu nữ bị đa nhân cách và mỗi nhân cách có một tâm hồn riêng.

Dù vậy thì tôi chắc là Mamiosa sẽ không trong trường hợp này đâu, chắc vậy.

“Có vẻ như đây là tầng đầu tiên của mê cung, hẳn sẽ không có nhiều quái vật mạnh mẽ, tuy vậy, Mamiosa, hãy đảm bảo rằng cô luôn cảnh giác xung quanh, cẩn thận bẩy và quái vật có thể nhảy ra từ các ngã rẽ, từ từ tích lũy kinh nghiệm và chậm rãi tiến lên.”

Mamiosa đã bước vào tầng đầu tiêng của mê cung, vì thế nên tôi lên tiếng cho cô lời khuyên, tôi đoán là cô chưa chiến đấu bao giờ, tôi cũng vậy, nhưng việc cảnh giác trong mê cung thì không bao giờ là sai lầm.

Pằng!

“Tớ sẽ giết sạch bất kỳ con quái vật nào xuất hiện ở đây!”

Đáp lại tôi là tiếng súng của Mamiosa và giọng lạnh tanh của cô, ở phía trước, một con zombie với giáo và khiên vừa bị bắn nát đầu đang hóa thành những điểm sáng biến mất.

Có vẻ tiếng súng đã thu hút những con quái vật khác, từ những ngã rẽ trong mê cung, những con zombie khác với trang bị tương tự lần lượt xuất hiện.

Và tôi thấy gì đây? Mamiosa quăng đi khẩu súng vừa bắn, trong khi bóp cò một khẩu khác, sau đó lại lấy ra một khẩu súng khác nữa.

Tôi nhìn đi nhìn lại vài lần để đảm bảo mình không nhìn lầm, đó là 3 cây súng, 3 cây! Không đúng, giờ nó là 4, không 5, nếu tính thêm cả cây vừa biến mất nữa thì là 6 mới đúng.

Khoan khoan khoan, không phải mỗi ma pháp thiếu nữ chỉ sở hữu một vũ khí sau, dù là vũ khí cập hay đi theo bộ thì 6, à không, 7, không, còn hơn nữa, nói chung là rất nhiều súng thế này chẳng phải là quá nhiều cho một bộ vũ khí rồi sao?!

Có vẻ như đây là lỗi bug của hệ thống ma pháp thiếu nữ này, nếu đúng vậy thì tôi sẽ không báo bug này lên thần Higoa để cô ấy sửa lại đâu.

Vì sao à, ma pháp thiếu nữ của tôi đang hưởng lợi từ bug này đấy, nên ngu sao mà báo.

Tôi quên mất, từ khi là cộng sự của Mamiosa, tôi có thể kiểm tra thông số của cô ấy mà, hãy thử kiểm tra thông số của cô ấy xem đây có phải là bug không.

“Tên: Mamiosa Johanna Lagerkvist

Thuộc tính: hy vọng.

Vũ khí: súng và ruy băng.

Thông số cơ bản:

+HP: 460/460

+Mana: 1120/1260

+STR: C            +SPD: B            +INT: A            +DEX: S

Kỹ năng:

+ Magi of hope: hy vọng là sức mạnh (tốc độ hồi mana hiện tại: 10/s; tốc độ hồi hp hiện tại: 3/s).

+ First shot: phát bắn đầu tiên từ khẩu súng được tăng mạnh hỏa lực.

+ Ribbon control: có thể điều khiển ruy băng.

+ Master gun: sử dụng súng như một phần cơ thể, có thể bắn trúng bất kỳ mục tiêu nào mong muốn mà không cần ngắm chuẩn.

+ Shoot of hope: cường hóa phát bắn với toàn bộ mana hiện có (yêu cầu phải có ít nhất 50% mana).”

Đó là thông số của Mamiosa, mọi thứ điều bình thường, trừ vũ khí của cô, dù vậy, đó vẫn là ma pháp thiếu nữ của tôi, cộng sự của tôi, ma pháp thiếu nữ của hy vọng.

Chương 4

Chúng tôi đang ở trong tầng 1 của mê cung, tiện nói luôn, mê cung này có tên là ‘mê cung tuyệt vọng’, và Mamiosa, cộng sự của tôi, lại là ma pháp thiếu nữ của hy vọng.

Ha ha ha, một sự trùng hợp thật tệ hại nhỉ, 2 thuộc tính đối lập nhau lại ở đúng nơi và đúng địa điểm.

‘Mê cung tuyệt vọng’, nếu là người bình thường thì hẳn là đã tuyệt vọng trong mê cung này thật, nhưng rất tiếc, tôi là một linh thú, và cộng sự của tôi thì lại là một ma pháp thiếu nữ.

Đường đi trong này thì thô ráp, ngoằn nghèo, chằn chịt ngã ba, ngã tư, hành lang làm từ đá và tiệp với màu của tường và trần nhà, ánh sáng hiu hắt lặng lẽ từ những ánh nến gắn dọc trên tường, lũ zombie thì cứ xuất hiện liên tục ở mấy ngã rẽ, thêm nữa là chỗ này thì rộng khủng khiếp, và đúng như mong đợi từ một mê cung, chỗ này là một mê cung thật sự, tôi cảm giác là chúng tôi lạc rồi.

Trong khi tôi phụ trách vẽ lại bản đồ để tìm lối đến tầng tiếp theo của mê cung này, thì Mamiosa phụ trách dọn đường.

“Mamiosa, rẽ trái, lối bên phải sẽ dẫn chúng ta trở lại địa điểm ban đầu.”

Khi chúng tôi đến một ngã ba, tôi đối chiếu với tấm bản đồ đang vẽ trước mặt mình, rồi báo cho cô hướng đi.

“Um.” – Mamiosa.

“Cứ tiếp tục đi, tôi sẽ phụ trách dẫn đường cho.” – Tôi.

Có vẻ như sau hơn cả tiếng đồng hồ điên cuồng bắn zombie đã khiến Mamiosa bình tĩnh hơn đôi chút, chất giọng của cô đã không còn lạnh tanh như trước nữa, nhưng cô vẫn rất kiệm lời.

Mà, tôi cũng thông cảm phần nào cho cô, cú sốc từ việc mất gia đình không thể nào dễ dàng nguôi ngoai chỉ sau chút thời gian như vậy được.

Ngõ cụt.

Chúng tôi đã đi thẳng theo lối này, bỏ qua vài ngã ba, cuối cùng chúng tôi gặp ngõ cụt.

Và chắc chắn một điều là, khi chúng tôi quay lại, hàng chục con zombie đang chờ sẵn chúng tôi.

“Ưưưưưư..”

“Graaaaa”

“Sa…… ha…”

Quả nhiên là vậy, âm thanh của lũ zombie đang kêu gào phía sau chúng tôi, đã quá quen thuộc với cảnh này, Mamiosa liền rút súng, bóp cò.

“Chết đi, chết đi, chết đi….” – Mamiosa.

Cùng với đó là âm thanh nói nhỏ “chết đi” của Mamiosa không ngừng lập đi lập lại trong miệng mỗi khi cô bóp cò.

Hình như tôi đã sai khi dùng sự thù hận làm chất kích thích Mamiosa, cách cô ấy chiến đấu không còn là phong cách của một ma pháp thiếu nữ nữa rồi!

Được cái là, kinh nghiệm chiến đấu, cũng như việc thích nghi với sức mạnh ma pháp thiếu nữ của Mamiosa đã tăng lên khá nhiều khi phải đối đầu với số đông zombie như vậy.

Bằng chứng là hiện tại, cô ấy có thể rút súng ra từ bất kỳ bộ phận nào trên người cô, từ kẹp tóc, nón, áo, huy hiệu trước cổ, hông, hay thậm chí là dưới váy.

Cũng như hiện tại Mamiosa không còn chỉ biết rút súng rồi bóp cò nữa, cô đã biết dùng súng để phang bọn zombie lại gần.

Tính ra thì mấy con zombie này chỉ là hạng tép riu với Mamiosa, chúng chậm, dễ bị tiêu diệt, ưu điểm duy nhất có lẽ là sức lực của chúng rất mạnh và số lượng mỗi lần xuất hiện điều đông kinh dị.

Dù đông vậy, chúng vẫn không phải là đối thủ của Mamiosa, nếu là lúc đầu thì chúng còn có thể gây vài thương tích lên cô với quân số thế này, còn bây giờ, Mamiosa đã đánh bại tất cả mà không có lấy một vết thương.

“Mamiosa, nghỉ ngơi một chút đi, mana của cô không còn nhiều đâu.”

Tôi lên tiếng khi nhìn vào thông số của Mamiosa sau trận đánh, mana của cô đã thấy đáy, tôi nhận thấy rằng mỗi lần cô tạo ra 1 khẩu súng, mana của cô giảm đi một chút.

“Tớ vẫn có thể tiếp tục được.”

Mamiosa nói với giọng có chút mệt mỏi, rõ ràng, cô cũng đã bất đầu thấy mệt.

“Không, cô nên nghỉ ngơi đi.” – Tôi.

“Cơ thể này vẫn chưa cảm thấy mệt, nên tớ có thể tiếp tục.” – Mamiosa.

“Không Mamiosa, cô mệt rồi, là tinh thần cô mệt chứ không phải cơ thể.” – Tôi.

Đúng là cơ thể của một ma pháp thiếu nữ sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi, nhưng không có nghĩa là tinh thần thì không.

“Nghỉ ngơi một chút đi.”

Có vẻ như Mamiosa đã chịu nghe lời tôi, cô ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào tường, nhưng vẫn ôm một khẩu súng vào mình.

“Này, Catmis, có thật là tớ đang trả thù cho gia đình mình không?” – Mamiosa bất ngờ hỏi tôi.

“Có, tôi chắc chắn là cô đang làm điều đó.” – Tôi đáp.

“Có thật là tớ có thể phá hủy nơi này không?” – Mamiosa tiếp tục hỏi.

“Tất nhiên là có thể, cô là một ma pháp thiếu nữ mà.” – Tôi khẳng định.

“Nhưng tớ không cảm thấy như vậy, chúng ta đã ở đây bao lâu rồi? Và lũ quái vật đó cứ xuất hiện liên tục, hết con này đến con khác, cứ như chúng có vô tận vậy, làm sao mà tớ làm được chứ?” – Giọng Mamiosa mếu máo dần, nước mắt bất đầu xuất hiện trên khóe mắt cô.

“Cậu sẽ làm được, tôi chắc chắn đó.” – Tôi cố động viên cô.

“Làm sao mà được chứ, chỉ có mình tớ ở đây thôi, tớ không còn người thân nào trên đời này nữa, phá hủy nơi này, một mình tớ làm sao làm được chứ? Ba, mẹ, con nhớ 2 người.” – Mamiosa.

Rồi cô ôm khẩu súng, co người lại, vùi đầu khóc.

“Mamiosa.”

Tôi gọi cô, nhưng cô không đáp lại.

“MAMIOSA!”

Tôi hét lớn, nhưng cô vẫn không chú ý.

“MAMIOSA! CÒN CÓ TÔI Ở BÊN CÔ MÀ!”

Có vẻ như lần này tôi đã thành công, cô đã ngẩn mặt lên để nhìn tôi.

“Nè, Catmis, cậu nói thật chứ?” – Mamiosa hỏi.

“Thật, tôi là cộng sự của cô, không ở bên cô thì tôi ở bên ai?” – Tôi trả lời cô bằng một câu hỏi.

“Vậy, cậu đừng xưng hô một cách xa lạ như thế được không?” – Mamiosa.

Lời nói của Mamiosa khiến tôi tỉnh ra, cách xưng hô của tôi với cô, không, tôi với cậu ấy khiến cậu ấy có cảm giác rằng, với tôi, cậu ấy chỉ là người xa lạ.

Thật là, tôi không nghĩ rằng mình sẽ bị một cô nhóc như cậu ấy chỉ ra điểm sai.

“Tớ biết rồi, xin lỗi cậu, Mamiosa.”

Tôi nói với cậu ấy, rồi cậu ấy vươn tay ra, bắt lấy tôi mà ôm vào lòng trong tiếng khóc nức nở, những lúc thế này thì tôi chỉ biết vỗ lưng an ủi cậu ấy mà thôi.

Mà hình như cậu ấy ôm tôi hơi chặt rồi thì phải.

“Này, Mamiosa, hình như cậu ôm tớ hơi chặt rồi đấy.”

Đáp lại tôi, cậu ấy càng siết chặt hơn nữa.

 “Đau, đau đau đau, Mamiosa, cậu ôm tớ chặt quá rồi đó!”

Tuy tôi đã lên tiếng bảo cậu ấy, nhưng cậu ấy cứ siết chặt thêm với tiếng cười khúc khích.

Người ta nói, thời điểm tốt nhất để làm xiêu lòng một cô gái là khi cô ấy yếu đuối nhất, mong manh nhất, tuyệt vọng nhất, và có vẻ như tôi vừa chứng minh cho câu nói đó, chỉ là hình như tôi làm hơi quá…

“Này, Mamiosa.” – Tôi.

“Có gì sao, Catmis?” – Mamimosa.

“Thả tớ xuống được không?” – Tôi.

“Không, tớ thích thế này hơn.” – Mamiosa.

Tình hình là tôi đang bị cậu ấy ôm, vị trí là giữa ngực của cậu ấy, cảm giác rất tuyệt, nhưng tôi không thích điều này chút nào, vì cách mà cậu ấy ôm tôi cứ như thể tôi là con mèo cậu ấy nuôi vậy.

Và tôi bị cậu ấy ôm như thế này ngay sau khi chúng tôi tiếp tục khám phá mê cung này, từ lúc đó tới giờ, cậu ấy cứ ôm tôi như thế suốt.

“Này, Mamiosa, thả tớ xuống đi, tớ tự đi được.” – Tôi.

“Không muốn, mà lông cậu mượt thật đấy, Catmis.” – Mamiosa.

Nói rồi, cậu ấy năng tôi lên một chút trong khi vẫn ôm chặt lấy tôi, rồi bắt đầu dụi mặt vào người tôi.

Tôi biết hành động này, ngày trước nuôi mèo tôi cũng hay làm vậy lắm, và giờ thì tôi trở thành con mèo của cậu ấy rồi!

“Này, Mamiosa, zombie kìa, thả tớ xuống đi.” – Tôi.

“Um… được rồi, đợi nhé, tớ diệt lũ này nhanh thôi.” – Mamiosa.

May quá, sau hơn nữa tiếng đồng hồ bị ôm, tôi cuối cùng cũng được thả xuống, thật sự rất cảm ơn mấy anh zombie, mà sao bây giờ mấy anh mới tới, có biết là tụi này đã bước qua bao nhiêu cái ngã ba với ngã tư rồi không?!

Được rồi, trong lúc Mamiosa xử đẹp đống zombie đó, tôi sẽ xem lại bản đồ mà mình đã vẽ vậy.

Tôi nhìn vào cửa sổ hiển thị bản đồ mà mình đã vẽ, có vẻ như chúng tôi đã đi qua được một nữa cái mê cung tầng 1 này.

Theo hình vẽ cho thấy thì nó có thể là 1 mê cung hình tròn với 4 phần, các phần được chia tách bởi một hành lang dài, và hẳn lối vào tầng tiếp theo sẽ ở trung tâm của hình tròn này.

Tôi đoán vậy, vì theo bản đồ tôi vẽ đến lúc này cho thấy, hẳn là có 1 căn phòng hình tròn ở giữa mê cung, và lối vào tầng tiếp theo hẳn ở đó.

Như vậy thì, theo thiết kế này, tôi đoán là lối vào căn phòng trung tâm đó hẳn được đặt ở cuối hành lang dài.

Nhưng 2 hành lang dài trước đó chúng tôi đi qua điều là ngõ cụt, nên hẳn lối vào sẽ nằm ở 2 hành lang dài còn lại.

Nếu thế thì chúng tôi nên tìm đường đến hành lang dài trước thay vì tìm đường đến trung tâm như tôi làm từ đầu đến giờ.

“Được rồi, chúng ta đi tiếp nào Catmis!” – Giọng của Mamiosa xuất hiện phía sau tôi.

Khoan, sau cậu ấy xử lũ zombie đó nhanh thế, lúc nãy nhìn sơ qua tôi thấy ít gì cũng hơn 30 con mà.

Chưa tới 3 phút nữa đó, không phải là nhanh quá rồi sau.

Và thế là tôi lại bị ôm như thú cưng, do bất cẩn của mình.

“Mamiosa.” – Tôi.

“Không!” – Mamiosa phòng má tỏ vẻ.

“Cậu không thấy bất tiện à? Lỡ bọn zombie lao ra bất ngờ thì sao?” – Tôi.

“Ưm… đúng là bất tiện thật.” – Mamiosa.

“Thế thì thả tớ xuống đi.” – Tôi.

“Nhưng tớ cho là mình xử lý được, nên là tớ không buôn cậu ra đâu!” – Mamiosa.

Được rồi, tôi từ bỏ, cứ để bị ôm như thú cưng thế này luôn đi, miễn cậu ấy vui là được.

Bây giờ thì tôi đã biết cảm giác của bọn mèo khi bị ôm như thế này rồi.

Cứ thế, tôi bị ôm suốt chuyến đi, và mỗi lần gặp zombie, tôi lại được thoát khỏi vòng tay của cậu ấy, nhưng khi xử xong đám zombie, tôi lại không cách nào thoát khỏi đôi tay đó.

Mà cũng phải thôi, dù sau thì DEX (khéo léo) của cậu ấy cũng là S, cấp độ cao nhất chỉ dưới EX, nên chuyện tôi không thoát được cũng là bình thường thôi.

Dù là một con mèo với tốc tộ và linh hoạt hơn tôi chắc cũng không khả năng thoát khỏi sự khéo léo của cậu ấy đâu.

Cuối cùng cũng tới hành lang dài tiếp theo, sau khi qua hơn 20 cái ngã ba, 30 cái ngã tư, và vòng đi vòng lại gần 4 quận, bọn tôi cuối cùng cũng đến nơi.

“Mamiosa, đi về phía cuối hành lang dài thử xem.” – Tôi.

“Ừm.” – Mamiosa gặt đầu.

“Nếu lối vào phòng trung tâm không ở cuối hành lang này thì tớ đoán là nó nằm ở hành lang còn lại.” – Tôi.

“Và thế là chúng ta lại tiếp tục như lúc trước à, tớ chán lũ zombie lắm rồi!” – Mamiosa làm mặt bí xị.

“Thôi nào, biết đâu lối vào ở đây thì sao, hăng hái lên nào.” – Tôi động viên cậu ấy.

“Ưm, tớ biết rồi.” – Mamiosa.

Nói rồi, cậu ấy bất đầu tăng tốc chạy về cuối hành lang.

May mắn làm sao, có một cánh cửa lớn ở đây.

“Nếu theo tình tiết trong anime với game thì, đây hẳn là phòng boss, nên, Mamiosa, thả tớ xuống nào!”

Tốt, đây là cơ hội để tôi thoát khỏi vòng tay ấy được một lúc.

“Nhưng trông nó không có vẻ gì là giống vậy cả.” – Mamiosa.

“Cậu từng thấy phòng boss rồi à?” – Tôi hỏi.

“Chưa, nhưng tớ từng thấy phòng làm việc của ba tớ, nhiều cấp dưới của ông cũng gọi ông là boss.” – Mamiosa.

“Cái đó khác, nói chung là, cứ tin tớ đi.” – Tôi.

Sau một lúc do dự, Mamiosa cuối cùng cũng chịu bỏ tôi xuống để mở cánh cửa, ahhh, tự do là đây!

Đúng như tôi dự đoán, căn phòng trung tâm là một phòng hình tròn, và không có bất kỳ cửa ra vào nào hết trừ cái phía sau chúng tôi, cũng như không có một cầu thang nào.

Cuối căn phòng, là một bức tượng, không đúng, là một xác chết khổng lồ đang đứng, có vẻ như tôi đã đúng, đây là phòng boss của tầng 1.

Và hẳn lối vào tầng 2 sẽ chỉ mở ra khi đánh bại boss tầng 1.

Đúng lúc này, đôi mắt của xác chết khổng lồ mở ra, đi kèm với đó một giọng nói trầm trầm từ miệng nó.

“Hoang nghênh kẻ xâm nhập, ta là chủ tầng của tầng 1 mê cung tuyệt vọng, golem zombie, đánh bại ta nếu các ngươi muốn bước lên tầng 2.”
Chương 5

Két két két…. rầm!

Cánh cửa vào phòng boss phía sau chúng tôi vừa tự động đóng lại, một cơ chế quen thuộc trong các trò chơi để khiến người chơi phải đánh với boss, tuy nhiên, đây lại không phải là trò chơi.

Phía trước chúng tôi là boss của tầng này, golem zombie, với một cơ thể khổng lồ cao hơn 3m chỉ được che đi bằng những tấm vải lớn, rách nát và cũ kỹ, vũ khí của nó có vẻ như là 2 cái găng tay khổng lồ bằng sắt đó.

“Hỡi kẻ xâm nhập, sẵng sàng chết trong tuyệt vọng đi!”

Con golem lên tiếng, rồi nó lao về phía chúng tôi, trái ngược với cái cơ thể khổng lồ đó, nó nhanh khủng khiếp.

Nó vung nắm đấm đấm thẳng về phía chúng tôi đứng.

“Mamiosa, tránh đi!”

Tôi hét lên với Mamiosa, nhưng có vẻ như cậu ấy đã kịp tránh đi rồi, cùng lúc đó, tôi cũng chạy khỏi chỗ của mình.

Ầm!!!!

Nắm đấm của con golem dọng thẳng xuống đất, khiến bụi mù và đất đá bay lên tứ tung, che phủ tầm nhìn của cả tôi và nó.

Pằng pằng!

2 âm thanh tiếng súng vang lên, chắc chắn là Mamiosa vừa nã đạn về phía con golem, tôi thấy ánh lửa lóe lên trong lớp bụi mù, chứng tỏ cậu ấy đứng rất gần vị trí con quái vật

Từ bên ngoài lớp bụi mù, tôi thấy con golem giơ cao nắm đấm của mình, lớp bụi mù vẫn chưa tan nên hẳn là Mamiosa sẽ không nhìn thấy được điều đó.

“Mamiosa, chạy đi!”

Ầm!!!

Lại một nắm đấm nữa của con golem dọng thẳng xuống đất, thêm bụi đất văng lên, và hơn nữa, tôi thấy Mamiosa bay ra khỏi lớp khói bụi.

Có vẻ như cậu ấy không kịp chạy thoát, và đã dính phải xung chấn từ cú đấm khiến cậu bị văng ra ngoài.

Tôi chạy về phía cậu ấy để kiểm tra, cả người cậu ấy tơi tả hết cả, nhưng cậu vẫn đứng lên được, thật may mắn làm sao, có vẻ như chỉ là xây xác nhẹ.

“Không sao chứ?” – Tôi.

“Tớ ổn, chỉ là vết thương nhẹ thôi.” – Mamiosa.

“Đừng đứng gần nó quá, sức mạnh từ cú đấm đó rất nguy hiểm, tớ không biết cậu sẽ thế nào nếu dính phải cú đấm đó đâu.” – Tôi.

“Ừm” – Mamiosa.

Tôi thử kiểm tra lại thông số của cậu ấy, HP của cậu ấy vừa giảm hơn 50 điểm, và giờ nó là 413/460, và vẫn đang hồi lại từ từ.

Chỉ là một cú sượt qua của cú đấm mà đã khiến cậu ấy mất gần ấy HP, tôi không biết nếu lãnh trực tiếp một cú đấm đó thì cậu ấy sẽ thế nào, nhưng tốt hơn là không nên để điều đó xảy ra.

Con quái vật đã quay lại với nắm đấm của nó, và lần này mục tiêu của nó là tôi, có lẽ vì tôi đứng gần con golem hơn Mamiosa.

Rõ ràng, không như lũ zombie, con golem này nhìn thấy tôi, lúc nó lên tiếng tự giới thiệu mình, tôi đã ngờ ngợ ra rồi.

Tuy nhiên đây là cơ hội của chúng tôi, vì không như Mami có chỉ số SPD(tốc độ) là B, tôi có thể đạt tốc độ ngan ngửa xe đua F1, hay nói cách khác, là EX.

Tôi dễ dành tránh đi cú đấm của nó, trong khi Mamiosa đã lui lại để tránh xung lực từ cú đấm.

“Mamiosa, tớ sẽ dụ con golem, trong khi đó cậu hãy tấn công nó từ xa.” – Tôi.

“Catmis…” – Mamiosa.

Ầm!!!

Cậu ấy định nói gì đó, nhưng trước khi kịp nói hết câu, âm thanh từ nắm đấm của con golem vừa đâm xuống đất đã lấn át hết cả.

May là con golem này khá ngu, nó chỉ biết mỗi đấm, nhìn có vẻ như là chỉ biết mỗi đấm xuống đất, nên việc né các đòn đánh của nó khá dễ dàng.

Pằng, pằng, pằng, pằng,…

Liên tục là tiếng súng của Mamiosa vang lên, hẳn là cô ấy đang tấn công như tôi nói, tôi chạy đi trong khi ngoái lại nhìn con golem.

Từng phát đạn với ánh bạc đập thẳng vào người con golem rồi xuyên qua nó, để lại từng lỗ đạn trên người, xung lực từ viên đạn khiến cơ thể nó chếch đi một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi.

Và hơn nữa, con golem đang quay người lại, nó đang quay lưng lại với tôi, để hướng về phía Mamiosa, người đang gần với nó hơn.

Chết tiệt, tại sao nó không đuổi theo tôi nữa chứ, tôi nhặt một viên đá cạnh bên, ném về phía con golem để thu hút sự chú ý của nó.

Như việc đó không hiệu quả một chút nào, nó bất đầu tăng tốc chạy về phía Mamiosa với nắm đấm dâng cao, sẵng sàng đấm xuống bất cứ lúc nào.

“Mamiosa, chạy đi!”

Tôi hét lên với Mamiosa trong lúc chạy về phía cậu ấy.

“Catmis, cậu làm gì vậy? Chạy ngay đi!”

Tôi bảo cậu ấy chạy, nhưng cậu ấy lại bảo tôi chạy, cái gì vậy chứ?

“Cứ để tớ đối đầu với nó, cậu nhanh tìm chỗ trốn đi!”

Cậu ấy bảo tôi tìm chỗ trốn, để một mình cậu ấy, một cô gái đánh nhau với thứ đó, với con quái vật đó á? Không, không, không, lương tâm tôi không cho phép điều đó.

Dù hiện tại tôi chỉ là một linh thú, sức mạnh của tôi còn không bằng một phần mười của cậu ấy hiện tại, nhưng tôi cũng sẽ cố gắng làm những gì có thể để giúp cậu ấy.

Con golem đã đến trước Mamiosa, và cậu ấy lại nhảy lùi về phía sau để tránh nắm đấm của nó, nhưng lần này, nó không đấm xuống đất nữa.

Nắm đấm to lớn của con golem đập thẳng vào người Mamiosa đang lơ lững giữa không trung, khiến cả cơ thể của cậu ấy đập thẳng vào tường với một tốc độ kinh hồn!

“Mamiosa!”

Tôi hét tên của cậu ấy, với hy vọng rằng cậu ấy còn sống sót sau đòn đó.

Tuy nhiên, không có tiếng đáp lại từ cậu ấy, tôi thử kiểm tra thông số của cậu ấy, chỉ cần hp của cậu ấy chưa về 0, nghĩa là cậu ấy chưa chết.

Và với sức mạnh của một ma pháp thiếu nữ, thương tích trên người cậu ấy sẽ nhanh chóng hồi phục, những gì tôi cần làm trong lúc đó là câu giờ cho cậu ấy.

Với hy vọng rằng hp của cậu ấy chưa về 0, tôi mở bảng thông số của cậu ấy lên.

“Tên: Mamiosa Johanna Lagerkvist

Thuộc tính: hy vọng.

Vũ khí: súng và ruy băng.

Thông số cơ bản:

+HP: 79/460

+Mana: 410/1260

+STR: C            +SPD: B            +INT: A            +DEX: S

Kỹ năng:

+ Magi of hope: hy vọng là sức mạnh (tốc độ hồi mana hiện tại: 15/s; tốc độ hồi hp hiện tại: 5/s).

….”

Thật may là hp của cậu ấy chưa về 0, và kỹ năng ‘Magi of hope’ hiện tại đang phát huy hiệu quả còn cao hơn lúc tôi xem lần đầu.

Tại sao nó như thế thì tôi không rõ, nhưng bây giờ những gì tôi cần làm là câu giờ cho đến khi cậu ấy hồi phục hoàn toàn.

Tôi chạy đến gần con golem, nhưng chưa kịp cho tôi khiêu khích nó, nó đã xoay người lại và cho tôi một đấm.

Tôi xuýt xoát thoát được nắm đấm của nó, có vẻ như vì tôi là một mục tiêu quá nhỏ, những cú đấm của con golem về phía tôi hầu hết điều là hướng xuống đất.

Điều này khiến bụi mù dâng lên khá nhiều, sau khoản 4 đến 5 cú đấm, cả tôi và con golem điều bị mất tầm nhìn.

Tôi chạy ra khỏi đám khói bụi trong lúc con golem dáo dác tìm mục tiêu, hướng ra vị trí cách xa Mamiosa, tôi hét lên.

“Này, đồ to xác, tao ở đây này!”

Tôi hét lớn để hu hút sự chú ý của con golem, nó nhìn về phía tôi, rồi chạy lại với nắm đấm giơ cao.

Như tôi nói lúc trước, may là con golem này khá ngu, nó chỉ biết dọng xuống đất khi đánh tôi, nên cũng không khó cho tôi né cú đấm của nó.

Tuy vậy thì xung lực tạo ra từ cú đấm cũng không phải là vừa, tôi không biết là mình có gãy cái xương nào hay chưa, nhưng cả cơ thể của tôi như đang đình công nghỉ việc.

Bất chợt, con golem dừng việc đấm say xưa xuống đất, nó xoay người lại với nắm đấm của mình, ở phía đó, Mamiosa đang đứng khá gần con golem với 2 khẩu súng trong tay.

Pằng pằng!

“Gharrrrrr!”

Con golem hét lớn, nhưng nó không dừng nấm đấm lại, tôi thấy máu vảy ra từ mắt nó, rõ ràng là Mamiosa vừa bắn mù mắt nó, có lẽ cũng nhờ vậy mà con golem đấm trược mục tiêu.

“Catmis, nhân cơ hội này chạy đi!”

Mamiosa hét lên với tôi, mà đây đúng là một cơ hội tốt để chạy, nhưng cũng là một cơ hội tốt để mồi nhử đối thủ khi đối phương bị mù.

“Tớ sẽ dụ nó, Mamiosa, cậu hãy nhân cơ hội đó mà hạ nó. Này, đồ to xác, tao ở sau lưng mày này!”

Tôi hét lên trong khi chạy về con golem, từ cách con golem hành động từ đầu tới giờ, tôi đoán là nó ưu tiên mục tiêu dựa trên khoản cách, tức, thằng nào đứng gần, thằng đó ăn đấm.

Và tôi đoán là mình đã đúng, khi khoản cách giữa tôi và nó gần hơn khoản cách giữa nó và Mamiosa, con golem đã quay lại, với nắm đấm và đôi mắt đang hồi phục.

“Mamiosa, tránh xa con golem ra, nó sẽ nhắm vào ai đứng gần nó nhất, hơn nữa, nó đang hồi phục rất nhanh!”

Tôi báo cho Mamiosa về phát hiện của mình, đồng thời phát hiện rằng những vết thương trước đó của nó đang dần hồi phục.

Chết tiệt, con quái vật này không chỉ mạnh mà còn có khả năng hồi phục nhanh nữa chứ, cứ như thể kẻ tạo ra con quái vật này muốn người đối đầu với nó phải đắm chìm trong tuyệt vọng.

Phải đánh bại nó như thế nào chứ, nếu là golem bình thường thì sẽ có một dòng chữ đâu đó trên cơ thể nó, và chúng ta phải xóa đi một chữ cái để giết chết nó.

Nhưng đây lại là một con golem zombie, và tôi không nhìn thấy con chữ nào trên người nó cả, chẳng lẽ….

Nếu là một con zombie thì nó hẳn sẽ chết khi mất đầu, liệu điều này có áp dụng với con golem zombie này không? Tôi né cú đấm của golem trong lúc suy nghĩ.

“Catmis, dừng lại đi, cứ để con quái vật này cho tớ.” – Mamiosa.

“Mamiosa, cậu có thể thử bắn nát đầu con quái vật được không?” – Tôi.

“Để tớ, còn cậu mau tìm chỗ trốn đi.” – Mamiosa.

Cậu ấy nói vậy rồi bắt đầu bắn liên tục vào đầu con golem, cậu ấy bảo tôi trốn, nhưng tôi sẽ không làm vậy đâu, tôi sẽ tiếp tục làm mồi nhử con golem này.

Tuy rằng tốc độ hồi phục của con golem khá nhanh, nhưng từng viên đạn từ Mamiosa tước đi các bộ phận trên đầu con quái vật còn nhanh hơn, nên chỉ mất chút thời gian, con golem đã hoàn toàn mất đầu.

Kết quả là, cử động của nó chậm dần, rồi nó dừng lại, khụy gối xuống, và chống đỡ cơ thể bằng 2 tay.

Không có dấu hiệu là con golem đã bị hạ, đầu của nó đang từ từ mọc lại.

Vậy là tôi rõ rồi, con quái vật này mang 2 đặc tính của cả golem và zombie, với golem, đó là khả năng hồi phục mạnh mẽ, với zombie, đó là cơ thể siêu mạnh, không biết đến đau đớn và không có điểm yếu cụ thể trừ đầu.

 “Mamiosa, con golem vẫn chưa chết.”

Tôi báo cho Mamiosa về tình trạng của con golem, nhưng khi nhìn về phía cậu ấy, tôi đã thấy cậu ấy chuẩn bị làm gì đó trước cả khi tôi kịp nói gì nữa.

Đó là một ngọn lửa bạc bao phủ lên khẩu súng cậu ấy đang cầm, có vẻ như đó là một kỹ năng của cậu ấy.

Do đa số các kỹ năng của Mamiosa điều là kỹ năng bị động, nên cậu ấy chưa bao giờ phải kích hoạt nó, và đây là lần đầu tôi thấy cậu ấy sử dụng tới kỹ năng, hơn nữa, nó là chiêu cuối cùng của một ma pháp thiếu nữ, một kỹ năng đảm bảo sẽ tiêu hao một lượng cực lớn mana.

“This is the Shoot of hope!” – Mamiosa.

Đó câu chú của kỹ năng, hay bạn muốn gọi nó là khẩu hiệu, khẩu lệnh cũng được, nói chung thì, nó là một câu mà các ma pháp thiếu nữ bắt buộc phải nói khi thi triển chiêu cuối này.

Giọng của Mamiosa vang vọng lên, cứ như thể nó là tiếng vọng trong hang động nào đó vọng ra vậy, và cùng với đó, cậu ấy bóp cò.

Pằng!

Cực nhanh, một tia sáng bạc từ viên đạn sau khi ra khỏi nòng được kéo dài đi như một sợi chỉ, vẽ nên đường đạn của chính nó trên không khí, và viên đạn đó nhanh chóng trúng đích con golem.

Nó xuyên qua con golem, bất cứ nơi nào nó chạm vào con golem, nơi đó điều nổ tung với ánh lửa bạc, chỉ một phát đạn, cả cơ thể của con golem lúc này chỉ còn lại 2 tay 2 chân.

À không, còn một viên ngọc bể nát đang cháy trong ngọn lửa bạc nữa chứ.

Và đó là cách chúng tôi hạ được con golem zombie, boss của tầng 1 mê cung tuyệt vọng.

“Tuyệt vời Mamiosa, cậu vừa hạ nó mà không cần đến hướng dẫn của tớ!”

Tôi khen Mamiosa, ngay khi tôi vừa chạy đến bên cậu ấy, tôi liền bị cậu ấy nắm lấy xoay tới xoay lui.

“Này, Mamiosa, cậu làm gì vậy?” – Tôi.

“Yên nào Catmis, tớ phải kiểm tra xem cậu có bị thương ở đâu không.” – Mamiosa.

“Tớ không có bị thương ở đâu hết, nên cậu thả tớ xuống được rồi.” – Tôi.

“Yên nào, tớ phải tự kiểm tra mới được.” – Mamiosa.

“Tớ chỉ bị trầy nhẹ nhẹ thôi, mà KHOAN, cậu nhìn vào đâu thế hả?!” – Tôi.

“Có gì đâu, tớ cũng từng nhìn vào chỗ đó của mấy con mèo rồi mà.” – Mamiosa.

Vậy ra giờ tôi là mèo của cậu ấy luôn rồi à? Cô ấy ngồi xuống trong khi nhìn vào những chỗ khác trên người tôi.

“Nếu cậu xem xong rồi thì thả tớ xuống được không, quan trọng hơn là cậu không sao chứ?” – Tôi hỏi trong khi lại bị ôm như vật nuôi.

“Không sao, mà sức mạnh này tuyệt thật, lúc nãy tớ cảm giác mình đã bị gãy mấy cái xương luôn, vậy mà chỉ mất ít phút là nó lành lại như ban đầu.” – Mamiosa.

“Tất nhiên, đó là sức mạnh của một ma pháp thiếu nữ, chỉ cần hp của cậu chưa về 0, thì dù có bị thương nặng cỡ nào cũng hồi phục lành lặn được.” – Tôi.

“hp?” – Mamiosa nghiên đầu hỏi.

“Khoan, đừng bảo từ lúc biến hình tới giờ cậu chưa xem qua thông số của cậu à?” – Tôi hỏi trong sự bất ngờ.

“Ưm… tớ nghĩ là chưa.” – Mamiosa.

“Thế làm cách nào mà cậu dùng được chiêu cuối đó thế?” – Tôi.

“Ưm… tớ dựa vào cảm tính của mình, nó cứ như vậy mà tự xuất hiện trong đầu tớ, thế thôi.” – Mamiosa.

Mamiosa nói rồi nở một nụ cười, nó là một nụ cười rất đẹp, thật là, sao cậu ấy có thể cười như vậy chứ, quả nhiên, con gái thật khó hiểu.

Thôi thì, tôi sẽ chỉ cho cậu ấy cánh xem thông số của chính mình vậy.

Ảnh sưu tầm đây, vài tấm thôi:
bed blush candy clouds devil_heavens food garter garter_belt goth-loli lolita_fashion long_hair original panties phone pink_eyes red_hair skirt_lift sky stockings underwear



2girls christmas couch criin_(659503) dress pink_eyes pink_hair pointed_ears ribbons tree
blue_hair breasts cleavage dress garter hololive long_hair namagome_negi petals pointed_ears yellow_eyes yukihana_lamy


 

Xem các chương sau tại địa chỉ này:

  Update vào lúc 08:48 03/08/2022

1778 lượt xem

42 Lời bình

Đăng lời bình

Hãy đăng nhập để đăng lời bình

Bài viết mới nhất


Develop by ITE Group