Tôi là linh thú của ma pháp thiếu nữ C6

Đăng bởi: Phan Thanh LIêm

Ngày đăng  08:46 03/08/2022

Xem các chương trước tại địa chỉ này:



Chương 6

Sau khi chúng tôi đánh bại boss của tầng 1, một phần trần nhà của phòng boss trượt xuống và hình thành một cầu thang dẫn đến tầng 2.

Sau một lúc nghỉ ngơi, tôi và Mamiosa tiếp tục hành trình phá hủy lõi mê cung.

Chúng tôi bước lên cầu thang để lên tầng 2, nó dẫn chúng tôi lên một mặt sân trống, ở chính giữa sân là một tòa tháp cao chót vót tầng mây, thứ mà dù tôi có cố ngước nhìn cũng không thấy điểm cuối của nó.

Có vẻ như đây là tầng 2 của mê cung tuyệt vọng, không có tường bao quanh, cũng như không có trần nhà, tôi có thể nhìn thấy mặt trời trên cao, có vẻ giờ là 3 giờ chiều, trong khi chúng tôi bước vào mê cung vào giữa buổi sáng.

Tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy khung cảnh thành phố, cũng như phần mái của tầng 1, rõ ràng là tầng này nằm hoàn toàn ngoài trời.

Vì lý do gì đó mà Mamiosa bất ngờ dừng lại sau khi lên tầng 2, tôi ngước lên nhìn cậu ấy, tôi thấy cậu ấy đang nhìn chăm chú vào một hướng nào đó.

Tôi nhìn theo hướng của cậu ấy, tôi nhanh chóng nhận ra đó là lối vào của mê cung nhờ tuyến đường cao tốc.

Tuy nhiên, tại nơi đó, vụ tai nạn xe đã biến mất, có vẻ như người ta đã dọn dẹp nó đi, thay vào vị trí đó, là một chốt phòng thủ lâm thời được dựng lên, bộ binh, xe thiết giáp, xe tank, pháo dã chiến, thậm chí là SAM điều được vận dụng.

Có vẻ như đó là cách loài người ở thế giới này phản ứng trước mê cung.

“Mamiosa, đi thôi.”

Tôi đã hiểu tại sao Mamiosa dừng lại, vì thế mà tôi chờ một lúc rồi mới lên tiếng thúc dục cậu ấy.

“Um.” – Mamiosa.

Có vẻ như Mamiosa vẫn chưa hết buồn từ cái chết của gia đình, nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục bước đi.

“Có vẻ như tầng 2 này muốn người ta tuyệt vọng bằng cách leo tháp.”

Tôi nói khi nhìn vào tòa tháp trước mặt, không có lối vào tòa tháp, thay vào đó, là những tảng đá vuôn vức trồi ra từ thân tòa tháp, tạo thành một cầu thang quấn quanh tòa tháp.

“Ưm, ý cậu là chúng ta phải đi bộ lên tới đỉnh tòa tháp à?” – Mamiosa.

“Tớ hy vọng cậu có cách hay hơn, chứ cuốc bộ thì không biết bao giờ mới tới.” – Tôi.

“Nếu là đi xuống thì tớ có thể thử dùng ruy băng, nhưng đi nếu đi lên thì tớ nghĩ dùng cầu thang sẽ nhanh hơn.” – Mamiosa.

“Có một khoản trống giữa các bậc thang, hay cậu thử dùng cách nhảy lên để bỏ qua các bậc thang thì sao?” – Tôi gợi ý cho cậu ấy.

“Trong lớp thể dục thì tớ chỉ nhảy được cao hơn 1m thôi, tớ nghĩ là tớ không làm được đâu.” – Mamiosa.

“Cái đó là lúc cậu chưa trở thành ma pháp thiếu nữ đúng chứ? Giờ cậu có thể thử lại, tớ chắc là cậu có thể nhảy cao hơn nhiều. Hơn nữa, đôi vớ hiện cậu đang mang có tính năng tăng cường lực chân, cho phép cậu nhảy cao hơn, còn đôi giày của cậu có khả năng thăng bằng trên mọi bề mặt cũng như cho phép cậu nhảy thêm một lần trên không trung.” – Tôi.

“Nếu đúng thế thật thì… để tớ thử.” – Mamiosa.

Nói rồi, Mamiosa khụy rối xuống lấy lực, rồi cậu ấy bật nhảy, đó là một cú khá cao, tôi đoán là tầm 3 đến 4m, rồi cậu ấy đạp chân một lần nữa giữa không trung, khiến cả cơ thể của cậu ấy bật lên cao hơn nữa.

“Ưm, ể, ể, Ahhhhhhhh…” – Mamiosa.

Cốp!

Tuy nhảy cao là vậy, nhưng cậu ấy tiếp đất không được tốt lắm, kết quả là đầu cậu ấy đập thẳng vào tường, nguyên do là cậu ấy không chịu bỏ tôi ra trong lúc nhảy, và giờ thì cậu ấy đang nằm sống xoài phía trên tảng đá bậc thang.

Ít ra chúng tôi cũng nhảy lên được một bật thang đá khá cao.

“Ưm… đau quá à….” – Mamiosa rơm rớm nước mắt xoa trán.

“Đó là vì cậu không chịu buôn tớ ra trong lúc nhảy đó, nên kết quả là cậu bị mất thăng bằng khi ở trên không trung.” – Tôi.

“Ưm, mà đúng là tớ nhảy lên cao quá trời luôn nè Catmis.” – Mamiosa.

“Ừ, chỉ là cậu tiếp đất chưa tốt lắm, nên tớ khuyên cậu nên bỏ tớ ra khi nhảy.” – Tốt, đây là cơ hội để cho tôi lại được tự do!

“Không đâu, tớ nghĩ là mình sẽ khắc phục được nó thôi!” – Mamiosa nói với ánh mắt kiên quyết.

Sau đó, thêm 3 lần đập đầu vào đá, và vài lần trượt té, cậu ấy đã dần dân quen thuộc với việc giữ thăng bằng trên không trung mà không thả tôi ra.

Nhờ vậy mà tự do lại cách xa tôi thêm một bước.

Cứ mỗi lần nhảy của Mamiosa, chúng tôi lại lên cao thêm được khoản 4 đến 5m.

“Catmis, tớ tự hỏi chúng ta đã lên cao bao nhiêu rồi?” – Mamiosa.

“Tớ cũng không rõ, nhưng tớ dám chắc là trên 100m rồi, cẩn thận, lực gió ở đây khá mạnh đấy, mà hình như tầng này không có quái vật thì phải.” – Tôi.

Độ cao của bọn tôi lúc này hẳn là rất cao, từ chỗ này, tôi nhìn xuống và thấy con người ở bên dưới nhỏ bé như những chú kiến.

Nhưng đi đôi với độ cao đó là sức gió, càng lên cao, sức gió càng mạnh, và Mamiosa đã vài lần xém rớt khỏi bậc thang do sức gió, thật may là nãy giờ chúng tôi chưa gặp con quái nào.

Vút!

Một âm thanh xé gió vang lên bên cạnh tôi.

“Á!” – Mamiosa.

Còn Mamiosa thì vừa bị cái gì đó đâm trúng trong lúc nhảy, khiến cậu ấy bị hụt chân khỏi bậc thang tiếp theo.

Điều này khiến chúng tôi rớt xuống một bậc thang bên dưới thấp hơn, thật may vì không phải là rớt thẳng xuống đất.

Vút, kịch!

Lại là âm thanh đó, nhưng có vẻ như lần này nó bắn trượt.

“Hình như vừa có gì đó đâm vào vai tớ.” – Mamiosa.

“Là một mũi tên.” – Tôi đáp khi nhìn thấy 1 mũi tên cắm vào tòa tháp.

Vút!

Lại là tiếng mũi tên, và nó nhanh tới mức tôi không kịp lên tiếng cảnh báo cho Mamiosa.

Mũi tên lao đến một cách bất ngờ từ phía trước, xuýt xoát sượt qua đầu tôi, và đâm trúng ngực Mamiosa, trước khi nó bị bật ra và rớt xuống đất.

Mà, mấy mũi tên kiểu này không có khả năng xuyên thủng bộ trang phục của ma pháp thiếu nữ, dù sau thì mấy bộ trang phục kiểu này không phải chỉ để ăn diện cho đẹp.

“Không sau chứ Mamiosa? Mà cậu nên bỏ tớ xuống thì hơn.” – Dù vậy thì tôi vẫn lên tiếng hỏi cô ấy.

“Tớ ổn, chỉ là hơi đau một chút, mũi tên không xuyên qua được lớp áo của tớ.” – Mamiosa.

Nói rồi, Mamiosa bỏ tôi xuống, cuối cùng thì tôi cũng được tự do, nhưng giờ thì tôi phải tìm xem những mũi tên đó đến từ đâu.

“Tất nhiên, theo lý thuyết thì trang phục của ma pháp thiếu nữ có thể chịu trực diện một phát đạn xe tank mà vẫn còn nguyên.” – Tôi nói trong khi nhìn xung quanh.

“Thật à?! Trông nó cứ như một bộ trang phục bằng vải bình thường vậy.” – Mamiosa tiếp lời tôi trong khi lấy ra một khẩu súng.

Vút!

“Mamiosa, cẩn thận!” – Tôi.

Lại là tiếng mũi tên, bằng vào đôi tai nhạy như tai như mèo, tôi nhanh chóng xác định được hướng của nó.

“Là kỵ binh xương cưỡi trên lưng kềnh kềnh, Mamiosa, chú ý không trung, chúng đang bay xung quanh tòa tháp.” – Tôi lên tiếng khi bắt gặp hình bóng chúng.

Kẻ tấn công chúng tôi là một nhóm kỵ binh bằng xương, tay cầm cung, cưỡi trên một con kềnh kềnh lớn bất thường, rõ ràng nó là kẻ tấn công chúng tôi, và hẳn nó là quái của tầng 2 này.

Đây hẳn là lý do tại sau nãy giờ chúng tôi chưa gặp quái vật của tầng này, đơn giản vì chúng tôi lên chưa đủ cao để gặp chúng.

Pằng, pằng, pằng, pằng.

“Ưm, ít ra thì chúng không tụ tập thành bầy như zombie.”

Mamiosa nói trong khi nhẹ nhàng bắng hạ một nhóm kỵ binh xương, và cậu ấy hạ chúng trông còn nhẹ nhàng hơn lũ zombie ở tầng 1.

Có vẻ như đối với bọn kỵ binh xương này, Mamiosa là một đối thủ nặng ký, khi mà chỉ một phát bắn của cậu ấy là có thể khiến một con kềnh kềnh rơi rụng, kéo theo đó là kỵ binh xương cưỡi trên nó.

Cứ thế, với một chút chú ý, chúng tôi tiếp tục leo lên tòa tháp này, trong khi tiêu diệt lũ kỵ binh xương.

“Hình như bọn chúng bay ra xa hơn rồi.” – Mamiosa.

“Có vẻ vậy, có lẽ chúng bay ra xa hơn để cậu khó nhắm trúng hơn.” – Tôi.

“Um, tớ thấy tớ vẫn có thể bắn trúng ở khoản cách này.” – Mamiosa.

“Hửm? Có gì đó phía sau lũ kỵ binh xương.” – Tôi lên tiếng khi nhìn thấy một điểm đen ở xa.

Ầmmmmmmmmmmmmm!

Và ngay sau đó nó lao vút qua bầu trời, theo sau nó là một âm thanh khủng bố.

“Là một chiếc F/A-XVI.” – Mamiosa.

Có vẻ nó là một chiếc máy bay phản lực, và mấy anh kỵ binh xương ở gần đường bay của chiếc F/A đã rơi rụng, có lẽ là vụ nổ âm thanh khi chiếc máy bay lao qua đã khiến lũ kềnh kềnh bất tỉnh.

Sau đó thì không chỉ là 1 chiếc F/A-XVI xuất hiện, chúng tôi còn thấy thêm 2 chiếc nữa, chúng cứ lượt lờ quanh tòa tháp, và bất cứ kỵ binh xương nào bay ra khỏi phạm vi của mê cung điều bị chúng bắn rơi.

Có vài kỵ binh xương may mắn thoát được khi bay trở lại vào phạm vi mê cung, khiến đạn và tên lửa đuổi theo kỵ binh xương đó phát nổ trước khi chạm vào mục tiêu.

Trông như có một cái màn chắn nào đó xung quanh tầng 2 này vậy.

Cũng nhờ đó mà chúng tôi leo lên đỉnh tòa tháp nhanh hơn, và trước khi mặt trời lặn, chúng tôi đã đến đỉnh tòa tháp, nơi cao hơn những tầng mây.

Tôi tự hỏi tòa tháp này cao bao nhiêu, tôi chỉ biết rằng tầng mây cao nhất có độ cao là trên 8000m so với mặt nước biển, và thấp nhất là 500m, ấy thế mà tòa tháp này còn cao hơn mây nữa chứ.

Từ đỉnh tòa tháp nhìn xuống lúc này, chúng tôi chỉ còn nhìn thấy được biển mây, nếu mà rơi từ độ cao này xuống, tôi đoán dù có là một ma pháp thiếu nữ chắc cũng không sống sót nổi đâu.

“Chúc mừng các ngươi đã lên được đến điểm cao nhất của mê cung tuyệt vọng, xin tự giới thiệu ta là chủ tầng của tầng 2 này, cứ gọi ta là không tướng xương, chắc hẳn các ngươi mệt lắm hả, nên ta cho các ngươi ít phút nghỉ ngơi trước khi đấu với ta và thua trong tuyệt vọng, há há há há.”

Và đó là lời mở đầu của boss tầng 2, nó cũng là một kỵ binh xương khác, chỉ là nó ăn mặt lòe loẹt hơn lũ kỵ binh xương kia, và con kềnh kềnh hắn cưỡi cũng to hơn nhiều.

“Rồi, hết giờ nghỉ nhá, mà ta đoán chỉ ít giây thế này chắc còn chả đủ cho các ngươi lấy hơi lại, nhưng ta không quan tâm nhá, giờ là lúc đánh nhau rồi, và chuẩn bị thua trong tuyệt vọng đi, há há há!”

Con boss nói tiếp ngay sau đó, rồi nó cưỡi con kềnh kềnh lao vút lên không trung, và bắt đầu lượn lờ quanh chúng tôi với tốc độ khá nhanh.

“Sao sao sao? Thấy tốc độ bay của ta thế nào, đó giờ chưa ai bắn trúng ta được với tốc độ bay này đâu, thấy tuyệt vong chưa? Chưa hả, thế thì ta để các ngươi bắn trước đó, bắn đi, không một mũi tên nào theo kịp chiến hữu của ta đâu, nên cứ bắn thỏa thích đi, để rồi tuyệt vọng, và sau đó sẽ đến lược ta! Há há há!” – Con boss.

“Ông nói nhiều quá rồi đó!”

Pằng pằng pằng pằng…

Vâng, người vừa lên tiếng là Mamiosa, có vẻ như con boss nhiều chuyện của tầng này đã vô tình chọc tức cậu ấy, kết quả là liên hoàn đạn súng hỏa mai bắn thẳng về con kềnh kềnh của boss tầng 2.

Kết quả thì khá là hiển nhiên, dù cho con kềnh kềnh đó có bay nhanh cỡ nào, thì cũng khó mà nhanh hơn tốc độ viên đạn, thêm vào kỹ năng “Master gun” của Mamiosa, cho phép cậu ấy bách phát bách trúng, khiến con kềnh kềnh trở thành bia ngắm di động.

“Khoan khoan khoan, từ từ, chậm lại, cái gì thế, sao ngươi bắn trúng được chiến hữu của ta, thế này là không đúng, không thể nào, no!!!!!!!!” – Boss tầng 2.

Và đó là lời trăn chối cuối cùng của con boss tầng 2 trước khi bị bắn thành cái sàn, mà có thể tốc độ của con kềnh kềnh của chú nhanh hơn tên bắn thật, nhưng rất tiếc là chú hơi nhọ, ma pháp thiếu nữ của tôi xài súng chứ không phải cung, nên thứ bắn ra là đạn, nhanh hơn cung tên rất nhiều.


Cuối cùng, thứ mọi người mong muốn, ảnh sưu tầm:

888myrrh888 braids dress gray_hair long_hair original polychromatic ponytail purple_eyes watermark
blue_eyes book choker drink food long_hair open_shirt original phone pink_hair teddy_bear yutsumoe

bra maid original panties shirt_lift skirt_lift thighhighs tomocha_(tmc_tmc8) underwear
autumn black_eyes black_hair bow dress hat koh_rd leaves lolita_fashion original water waterfall



Xem chương sau tại địa chỉ này:

  Update vào lúc 08:57 06/08/2022

1035 lượt xem

3 Lời bình

Đăng lời bình

Hãy đăng nhập để đăng lời bình

Bài viết mới nhất


Develop by ITE Group