Yêu...

Đăng bởi: ngoc anh

Ngày đăng  11:36 03/08/2016

Đã có lúc, tôi cố mường tượng lại những ngày tháng đó, đã có lúc tôi muốn chạm vào những kỉ niệm ấy một lần nữa. Nó mơ hồ những cũng thật gần, vậy mà tôi không nào với tới được. Nhưng, liệu, đoạn băng đã xước , tua lại có còn hay nữa không?.  Qúa khứ đã qua có nên diễn lại một lần nữa không?.

“ Mai, chị em mình chung một đội nhé. “ – Đó là tin nhắn đầu tiên, bắt đầu một mối tình.

Tin nhắn gửi đi, tôi hồi hộp chờ đợi, 1 phút, 2 phút,.. tôi mở điện thoại ra xem tin nhắn đã được gửi đi chưa, có khi nào lỗi mạng  không. Điện thoại vẫn im lặng. 1 tiếng, 2 tiếng,... cái điện thoại vẫn chưa chịu kêu . Đêm hôm ấy thật là dài ...

                                             ***emo

“ Sao tối hôm ấy, cậu không trả lời tin nhắn của tớ ?“

“ Điện thoại tớ bị hỏng đúng hôm đó .”

                                              ***

Cuối cấp, lớp 12 rồi, đáng lẽ phải  lao đầu vào ôn thi , vây mà tôi vẫn ham mê đánh cầu lông. Chiều nào cũng vậy, đi học về, tôi chạy ngay ra sân đình chơi cầu lông. Con gái con đứa như vậy đấy. @@

                                              ***emo

“ Ngày đó, tớ đã bị cảm nắng bởi nụ cười của cậu , nụ cười tỏa nắng ấy J . Nếu ngày đó, tớ không tỏ tình, thì liệu hai đứa mình có như bây giờ không nhỉ .”

                                              ***emo

Đại – chàng trai ấy kém tôi 1 tuổi.

“ Bọn mình không gặp nhau, không nói chuyện trong vòng 1 tháng nhé. “

Tháng 6, mùa hè ấy, mỗi lần nghĩ lại, trong tim tôi chợt nhói lên, có phải tôi đã sống vô ích trong những ngày tháng ấy. Hay những ngày tháng ấy đã dạy cho tôi nhiều bài học. Đó là những ngày suy sụp tinh thần, tôi bắt đầu một buổi sáng bằng cái mắt sưng húp.

 Ngủ nhiều chăng?  Không.

Khóc chăng ? Phải rồi. Mỗi đêm tôi nằm trằn trọc suốt 2,3 tiếng. Rồi những giọt nước mắt ấy lại rơi xuống. Tôi nhớ người ấy kinh khủng khiếp. Có hôm 3,4h sáng tôi mới ngủ thiếp đi, có lẽ do khóc nhiều. Môt ngày lại bắt đầu, đầu óc tôi quay cuồng trong những cái gọi là kỉ niệm. Tôi tự hỏi tại sao lại làm vậy với tôi, nhưng rồi tự hỏi tự trả lời.

                                                ***

 

Chiều nào cũng vậy, hai đứa hẹn nhau ra sân đình đánh cầu lông. Tôi với Đại  cùng một team. Cả nhóm của chúng tôi có 10 người : 5 nam , 5 nữ. Cả nhóm quyết  định tổ chức 1 cuộc thi, mỗi thành viên đóng 20k để tổ chức giải . Thật ra, tôi chỉ là một đứa gà mờ về cầu lông thôi, tôi thích chơi thôi. Còn Đại, cậu ấy mới giỏi ( đôi khi tôi tự hỏi, tôi đã xưng hô đúng chưa ).

3h sáng, chúng tôi í ới gọi nhau ( dĩ nhiên là gọi điện thoại nha ), ra nhà văn hóa để đánh giải. Liệu có phải khùng chăng khi 3h sáng đi đánh cầu lông. ( Tuổi trẻ nông nổi mà ).

“ Chúng mày làm cái gì mà ầm ĩ lúc 4h sáng thế này, không cho hàng xóm  người ta ngủ à ?” – Cái giọng the thé của bà Nga cất lên. Sau một hồi bị chửi te tua, chúng tôi chạy  ra sân đình, cả nhóm ngồi ăn bánh mì, uống sữa với nhau. Cả bọn cười ha há vì vừa bị rượt đuổi. Trời sáng hơn rồi, ăn uống nó nê, chúng tôi bắt đầu trận đấu. Chúng tôi chơi tới tận 7h sáng, và đội chiến thắng là đội của tôi với Đại .

“ Thế nào, Chi với Đại định khao cái gì đây ?”

“ Ờ thì đại chiến sữa chua mít thôi .” Tôi đáp gọn lỏn. Đại nhìn tôi cười.

Vậy là chiều hôm ấy, cả nhóm tu tập ăn uống.

“ Chị Thanh , sau này chị lấy chồng , nhất định vẫn phải ra đánh cầu lông với bọn e đấy nhé .” Vừa ăn tôi vừa nói.

“ Chị sẽ rủ chồng chị ra đánh cùng, đc chưa :D “. Cả bọn cười ha ha.

“ Sau này, em lên Đại Học, cuối tuần về em lại ra đánh cầu lông “- Đó là lời nói mà sau này tôi vẫn chưa thực hiện được.

Những lời hứa đó, có phải là bộc phát không, mà cho đến mãi tận bây giờ, 3 năm rồi, tôi vẫn nhớ như in. Và mỗi người trong chúng tôi vẫn chưa thực hiện được.

Chúng tôi  bắt đầu làm người yêu từ ngày đó, người ngỏ lời là tôi. Tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại dũng cảm đến vậy, nếu không được chấp nhận thì sao. Tôi thích cậu ấy rất nhiều. Cậu ấy cao ráo, ít nói, chăm chỉ. Còn tôi, nấm lùn, cục tính, nói nhiều. Hàng ngày đi học, Đại lại chở tôi trên con xe đạp thân yêu của cậu. Lúc tan học, tôi lại đứng đợi cậu ở cổng trường. Chuyện chúng tôi yêu nhau, có lẽ mọi người trong lớp tôi và lớp cậu ấy đã đoán được. Tôi nghe chúng bạn nói “ Phi công trẻ lái máy bay bà già .”

Từ hồi bé tới giờ , tôi thấy bọn trẻ con hay nói câu này, tôi nghĩ đó là câu nói vui của bọn trẻ con. Nhưng giờ, có lẽ cái suy nghĩ ngây thơ đó của tôi đã sai. “ Phi công trẻ lái máy bay bà già .”- Câu nói ấy khiến tôi chạnh lòng và suy nghĩ rất nhiều.

“ Câu đừng để ý lời người khác nói. Họ không hiểu gì về bọn mình đâu mà nói vậy.”- Tôi biết Đại cũng đang tâm trạng như tôi, nhưng cậu ấy cứ tỏ ra mạnh mẽ để khuyên tôi.

Những lời nói của mấy đứa trong lớp khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.  Tôi vẫn không hiểu tại sao họ lại nói bọn tôi như vậy, họ nói bọn tôi điên, bọn tôi có vấn đề. Phải chăng chuyện tình cảm giữa 1 đứa con gái hơn tuổi và 1 thằng con trai kém tuổi mình là sai. Sau vài hôm, tôi cũng không để ý lời nói của mọi người nữa.

“ Sáng mai 5h đi tập thể dục nhé Chi.”

“ Nhưng Đại phải ra rủ tớ nhé.”

“ Tuân lệnh.” Cậu ấy nháy mắt và không quên kèm theo nụ cười một cách láu cá, nụ cười ấy - chưa bao giờ tôi ngừng thích.

Chúng tôi đi bộ vòng quanh khu công nghiệp, vừa đi vừa nghe nhạc .

“ And all my love. I’m holding on forever

Reaching for the love that seems so far ”

Mỗi ngày, mỗi buổi sáng đều như vậy, những buổi sáng đầy ắp tiếng cười.

                                           ***emo

Đại – chàng trai ấy kém tôi 1 tuổi.

Tôi đã đỗ Đại học, đúng ngành học mà tôi yêu thích.

Hà Nội, nó thật ồn ào và náo nhiệt. Ngày đầu đặt chân tới đây, bắt đầu quãng đời sinh viên, tôi đã khóc. Một mình trong phòng trọ nhỏ, tôi bật khóc như một đứa trẻ, tôi nhớ nhà, nhớ cậu ấy. Mọi thứ thật xa lạ, tôi ghét  Hà Nội, bởi Hà Nội không có cậu ấy, bởi Hà Nội thật ồn ào.

“ Tớ nhớ nhà... Tớ muốn về .”

“ Thôi nào cô gái , chờ tớ 1 năm nữa nhé. Rồi bọn mình sẽ đi chơi khắp phố phường Hà Nội”.

Tôi vẫn chưa quên câu nói ấy, về một lời hứa, đi chơi khắp Hà Nội. Đến giờ, nó vẫn chưa thành sự thật.

Cuộc sống sinh viên xa nhà thật khác so với cấp 3. Mọi thứ tôi pải tự lập, tự đi chợ nấu cơm, tự giặt giũ quần áo, rửa bát. Có những hôm sang đường để đi chợ, tôi chỉ muốn khóc hét lên ở ngoài đường, xe cộ thật là kinh khủng với tôi, Và giờ, con bé năm hai đã không cpnf sợ như vậy nữa rồi. Những buổi chiều đi học về, tôi lại nằm dài nhắn tin than vãn với cậu ấy về cuộc sống ngoài này, nó chẳng thú vị như tôi nghĩ. Mọi người ở đây có lẽ không sống tình cảm như ở quê.

Có những ngày đông giá rét, tôi nhìn qua ô kính xe bus, thấy một đôi nam nữ đèo nhau. Tôi cố hình dung ra đó là Đại và tôi, rồi tủm tỉm cười. Điều đó là thật thì tuyệt vời.

Bắt đầu, những tin nhắn, cuộc nói chuyện giữa chúng tôi ít dần. Tôi cũng không biết từ khi nào, sự im lặng của cậu ấy lại lớn dần lên như vậy.

                                                   ***emo

“ Bọn mình không gặp nhau, không nói chuyện trong vòng 1 tháng nhé. “

Tháng 6, mùa hè ấy, mỗi lần nghĩ  lại, trong tim tôi chợt nhói lên, có phải tôi đã sống vô ích trong những ngày tháng ấy.

Suy sụp tinh thần, tôi bắt đầu một buổi sáng bằng cái mắt sưng húp.

 Ngủ nhiều chăng?  Không.

Khóc chăng ? Phải rồi. Mỗi đêm tôi nằm trằn trọc suốt 2,3 tiếng. Rồi những giọt nước mắt ấy lại rơi xuống. Tôi nhớ người ấy kinh khủng . Có hôm 3,4h sáng tôi mới ngủ thiếp đi, có lẽ do khóc nhiều. Môt ngày lại bắt đầu, đầu óc tôi quay cuồng trong những cái gọi là kỉ niệm. Tôi tự hỏi tại sao lại làm vậy với tôi, nhưng rồi tự hỏi tự trả lời. Tâm trí tôi giờ chỉ nghĩ đến một người, người mà đã khiến tôi không vui. Lòng tự nhủ, sẽ không được nhắn tin gọi điện cho cậu ấy, rồi tay vẫn làm , đầu vẫn nghĩ. Tôi ấn tin nhắn .

“ Cậu đang làm gì đấy?”

Sự im lặng . Môt sự im lặng khủng khiếp mà tôi nhận được trong những ngày tiếp theo. Tôi nhớ cậu ấy phát điên lên . Nếu có ai đó nhắc đến cậu ấy , tôi chỉ muốn hét thật to lên “ Im ngay” . Hàng ngày, có những sự việc gì xảy ra, tôi đều viết tất cả vào cuốn nhật ký. Có lẽ thế giới to lớn của tôi đã bị thu hẹp vào trong những trang nhật ký, tôi viết tất cả vào đó, với hi vọng, khi gặp lại nhau, Đại sẽ đọc được những dòng này. Tôi ngủ, ngủ đến trưa, rồi chiều tôi lại ngủ tiếp, với suy nghĩ, ngủ sẽ không nhớ tới cậu ấy nữa. Vậy là tôi đã bỏ phí những ngày vô ích.

Ngày 1/7 :

“ Bọn mình chia tay đi.”

Tôi khóc òa lên khi đọc dòng tin nhắn ấy, vậy một tháng qua, tôi đã chờ đợi, để cậu ấy nói lời chia tay với tôi sao. Những khó khăn mà chúng tôi đã từng vượt qua, những lời nói khó nghe của người ngoài, chúng tôi từng bỏ qua, những kỉ niệm của hai đứa, giờ chỉ là một lời nói chia tay. Tôi đã rất sốc, cố kìm nén những giọt nước mắt, tại sao tôi lại dễ khóc như vậy. Tôi chỉ muốn biết lí do chia tay là gì.

Sự im lặng... Tôi đã rất sợ, sợ đúng hơn là ghét sự im lặng từ cậu ấy. Tôi nhận ra rằng, khi chúng tôi bên nhau, chỉ có tôi luôn mồm nói.

Mỗi ngày , tôi đều nhắn tin , gọi điện cho cậu ấy. Nhưng rồi , thứ tôi nhận được chỉ là sự im lặng.

“ Mày điên à, mạnh mẽ lên cho tao xem nào. Chi tăng động và vô tư của tao đâu rồi .” Đó là lời trách móc từ thằng bạn thân của tôi – Tuấn.

“ Tao sai ở đâu à mày, tao yếu đuối lắm phải không mày .”

“ Phải, mày sai, mày sai bởi vì mày yếu đuối như vậy cho ai xem. Quên mọi thứ đi.” Tuấn cáu với tôi.

Rồi tôi tự nhủ với bản thân, phải mạnh mẽ lên, mày đọc sách nhiều làm gì, mà không áp dụng được vào thực tế à. Rồi tôi đi hết các hiệu sách, tôi chọn rất nhiều, những cuốn sách mà tôi đã từng có ý định mua. Tôi đọc, đọc thật nhiều, để không nghĩ tới cậu ấy. Tôi bắt đầu trồng cây cảnh, tôi làm đồ handmade, tôi giết thời gian bằng cách như vậy. Tôi đọc hết cuốn sách này đến cuốn sách khác. Nhưng dường như, suy nghĩ về cậu ấy vẫn chưa ngừng ra khỏi đầu tôi. Có những đêm , tôi lại bật khóc nức nở. Tôi cố không khóc thành tiếng, nhưng nó thật khó chịu. 

                                             ***

“ Cậu ra ngoài cửa đi. ” – 23h44” tôi nhận được tin nhắn của Đại . “ Happy birthday Chi, hôm nay tớ bận quá, không kịp chúc mừng Chi”. Cậu ấy đưa cho tôi một lọ thủy tinh chưa đầy những ngôi sao cậu ấy gấp, và những mảnh giấy bé xíu.

“ Cảm ơn Đại nhiều nhé, Chi vui lắm ”.

“ Đêm nay Chi ngủ ngon nhé .”

Tôi gật đầu , cười.

Đó là những ngôi sao do chính tay cậu ấy gấp, còn nữa, những mảnh giấy do chính tay cậu ấy viết.

*Bọn mình mãi bên nhau nhé Chi.*

*Hai đứa lúc nào cũng vui vẻ với nhau nhé*

*Chi lúc nào cũng phải cười nhé, tớ cũng thích Chi cười lắm*

                                       ***emo

“ Chi à, đã có lúc tớ nhớ Chi đến phát điên. Tớ không hiểu sao ngày ấy tớ làm vậy. Giờ đây, tớ thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều.Tớ đã không giữ lời hứa, tớ đã làm Chi buồn rất nhiều. Những dòng tin nhắn Chi gửi, tớ vẫn giữ, thỉnh thoảng, tớ lại bỏ ra đọc lại. Chi là người con gái đầu tiên khiến tớ khóc như vậy. Bọn mình làm lại được không? .”

                                             ***

Thời gian đó, tôi đã học được cách mạnh mẽ. Tôi học được cách yêu bản thân và gia đình hơn bao giờ hết. Đã có lúc, tôi giận cậu ấy, tôi ghét cậu ấy đến phát bực, nhưng rồi mọi thứ đã qua hết.  Tôi lại làm tôi ngày trước, vô tư, nhưng mạnh mẽ hơn. Tôi không trách cậu ấy, chỉ là tôi đã học được cách tha thứ cho mọi người. Cứ cố gắng chìm đắm trong quá khứ làm gì, khi tương lai kia đang chờ đón tôi. Những lời hứa ngày trước, có thể nó không được trở thành hiện thực, nhưng không sao, bới tôi đã có một câu chuyện tình đẹp. Giữa một người con gái hơn tuổi cậu bạn.

 

 

 

 

 

 emo

  Update vào lúc 12:54 04/08/2016

1999 lượt xem

27 Lời bình

Đăng lời bình

Hãy đăng nhập để đăng lời bình

Bài viết mới nhất


Develop by ITE Group