Tâm sự thật lòng từ một đứa bị trầm cảm nặng.

Đăng bởi: I'm batman

Ngày đăng  02:04 09/10/2020

Thú thật là trưa nay...tôi suýt nữa cầm dao giết chết con chó sinh thành ra mình...chỉ bởi nó luôn tỏ vẻ "thượng đẳng"...luôn luôn...dù bản thân tôi có cố gắng ra sao, và khi tôi vấp ngã...hắn ta luôn đem tôi ra so sánh, luôn thể diện trước mặt tôi. Từ bé đến giờ tôi chẳng phút giây nào tôi gặp hắn mà bình yên, phải sống trong cái rọ tăm tối ấy, chẳng thà hắn ta đừng sinh thành ra tôi còn hơn. Muốn học xa nhà cũng chẳng được, lỡ dại nghe theo má mà học ở gần nhà. Giờ tôi thực sự không biết làm sao nữa, cứ mỗi lần nhìn mặt nó là tôi luôn nung nấu ý định cầm dao lên, có khi nào vào tù rồi cũng chẳng hay biết. Tôi cũng nhận ra được sự yếu kém của mình, cũng chẳng làm được gì cho họ nhưng tôi cũng chẳng biết làm gì hơn...cái tôi cần chỉ là một cuộc sống bình thường như bao người khác, đừng mang tôi ra so sánh như thể mình cao cả lắm. Có thể mọi người sẽ bảo tôi như kiểu "tuổi trẻ chưa trải sự đời", ra đời còn nhiều cái gai hơn nhiều, còn trong vòng tay bố mẹ là hạnh phúc lắm rồi hay đại loại vậy...xin thưa, quá khứ tôi cũng chẳng đẹp đẽ gì. 

Muốn chết cũng không được, muốn giết nó cũng không xong...thật chẳng biết nên làm *** gì nữa...

  Update vào lúc 02:04 09/10/2020

1949 lượt xem

49 Lời bình

Đăng lời bình

Hãy đăng nhập để đăng lời bình

Bài viết mới nhất


Develop by ITE Group